Mộ Diệc Thần vừa nghe, đôi mắt đẹp hiện lên sự hài lòng:
-Không tệ, làm tốt lắm, tháng này sẽ tăng gấp đôi tiền thưởng cho cậu.
Vai diễn đối phó với Tô Vũ Nồng này, Tiểu Dương ra tay là đủ rồi, anh đợi xem kết quả là được.
Chỉ cần giấy tờ nhà đến tay, cả nhà Tô Thành Kiệt chỉ có thể ngoan ngoãn cuốn gói đi thôi, vậy Vũ Đồng có thể đón ông nội về biệt thự họ Tô rồi.
Tiểu Dương nghe thấy được gấp đôi tiền thưởng, phấn khởi nói:
-Sếp Mộ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, cô chủ đợi nhận nhà thôi.
Anh và Vũ Đồng bây giờ đôi bên cùng có lợi, một người được thưởng, một người được nhà.
Nghĩ mà thấy vui.
Mộ Diệc Thần tất nhiên rất tin tưởng Tiểu Dương, hài lòng đáp:
-Ừm!
Sau đó bảo anh đi giải quyết.
Tô Vũ Nồng hiện tại đang ở bệnh viện, nghĩ muốn lấy giấy tờ nhà thì phải về nhà, cho nên cô ta hẹn Tiểu Dương ngày hôm sau trao đổi.
Buổi đên cô ta từ bệnh viện lén chạy về nhà, nhân lúc Tô Thành Kiệt và Lâm Yên Nhiên đang ngủ, âm thầm lẻn vào phòng bọn họ trộm giấy tờ nhà.
Ngày hôm sau, đến thời gian trao đổi, Tiểu Dương không hề lộ mặt, mà tìm người thay anh đi trao đổi, anh thì ở cách đó không xa ngồi trong xe giám sát hành động của hai người.
Tô Vũ Nồng lấy được video gốc, sự thấp thỏm trong lòng lập tức biến mất, người mắt nhìn người đàn ông đeo khẩu trang trước mặt nói:
-Anh nhất định phải giúp tôi giữ giấy tờ nhà cẩn thận, tôi sẽ nhanh chóng chuộc lại.
Danh dự của bản thân tất nhiên quan trọng, nhưng giấy tờ nhà cũng rất quan trọng.
Cô ta nhất định sẽ trả lại trước khi cố phát hiện ra.
Người đàn ông đeo khẩu trang kẹp giấy tờ nhà vào trong áo, ghì cổ họng xuống, biến đổi giọng nói:
-Cái này không cần cô nói, tôi còn đợi lấy 160 tỷ dấy, nhưng sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, tốt nhất cô nhanh nhanh mà chuộc!
Nghe lời này của anh, trái tim Tô Vũ Nồng vừa yên tâm lại lập tức bị xách lên, nói:
-Anh yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng tìm anh chuộc lại!
Cô ta rơi vào bước đường này, đều tại Tô Vũ Đồng hại.
Bây giờ không phải cô mang 15 nghìn tỷ về công ty sao!
Ngày mai cô ta về công ty trộm con dấu của cô, đến phòng tài vụ lấy tiền, bất luận thế nào cô ta cũng phải bịt cái lỗ này lại.
Người đàn ông đeo khẩu trang nghe được lời cô ta nói:
-Tốt nhất là như vậy, tôi không đợi được lâu đâu.
Nói rồi, quay người đi về phía xe của Tiểu Dương đang đỗ.
Tô Vũ Nồng thấy anh đi rồi, cũng vội vã rời đi.
Bây giờ tin tức xấu về cô ta vẫn chưa hết, cô ta vẫn phải nhanh chóng về bệnh viện.
Người đàn ông đeo khẩu trang lên xe đưa giấy tờ nhà cho Tiểu Dương, cười nói:
-Trợ lý Dương, tôi làm thế nào?
Anh là người làm trong đoàn phim của công ty Đại Kỳ, ngày ngày xem người khác diễn kịch, bản thân cũng được mài giũa, cho nên rất tự tin với kỹ năng diễn xuất của mình.
Tiểu Dương lấy giấy tờ nhà ra xem, hài lòng gật đầu, sau đó đặt vào một chiếc cặp đựng giấy tờ bằng da, đáp:
-Cực kỳ tốt, bảo em trai anh ngày mai đến bộ phận nhân sự của công ty báo danh đi.
Để Tô vũ Nồng không nghi ngờ, anh dùng người này hoàn toàn là vì gương mặt.
Người đàn ông đeo khẩu trang nghe thấy Tiểu Dương nói vậy, cực vui sướng nói:
-Trợ lý Dương, lần sau còn có việc gì cần tôi làm, nhất định phải bảo tôi nhé.
Vào Hoa Thành làm việc là ước mơ của em trai, anh sẽ luôn giúp đỡ cho em mình, để nó có thể sống cuộc đời yên bình.
Cho nên anh muốn dùng nhiều cách tiếp cận Tiểu Dương, lôi kéo quan hệ, hy vọng anh sẽ giúp đỡ.
-Ừm, tôi biết rồi, anh đi trước đi, tuyệt đối không được để chuyện hôm nay lo ra ngoài, nếu không hậu quả anh gánh vác không nổi đâu.
Tiểu Dương vừa đám vừa xoa căn dặn.
Người đàn ông đeo khẩu trang biết hậu quả của việc lộ chuyện ra, gật đầu liên tục:
-Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ mồm kín như bưng!
Không dễ gì mới đưa em trai lên được con đường sáng lạn anh sẽ không ngu ngốc như vậy.
Thấy anh ta hiểu rõ Tiểu Dương rất hài lòng, sau khi anh ta xuống xe liền mang giấy tờ nhà nhanh chóng về công ty, trình lên trước mặt Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần xem xong khóe miệng hơi nhếch lên, vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Dương đi ra, sau đó gửi tin nhắn cho Tô Vũ Đồng: Vũ Đồng, bây giờ rảnh không? Tôi có món quà muốn tặng