Đúng vật, cô đúng là từ trước khi xuất phát hằn học với anh.
Nhưng anh thực sự không biết là vì sao!
Cung Thiếu Dương vừa nghe liền hỏi:
-Cô ấy có nói lời gì đặc biệt không?
Suy nghĩ của con trai và con gái không giống nhau.
Người anh em này của anh có gì cũng tốt, chỉ có không hiểu tâm tư của phụ nữ, anh phải giúp anh ta sắp xếp lại sự việc, tìm được gốc rễ, mới có thể trị được.
Mộ Diệc Thần nghĩ một lát, đột nhiên chợt hiểu ra:
-Cô ấy nói tôi cho người theo dõi cô ấy!
Đúng vậy, chính là từ đó bắt đầu.
Trần Nghiên Nghiên vừa nghe vậy, tâm trạng chợt kích động, giận đùng đùng nói:
-Sao anh có thể làm vậy? Anh có biết Vũ Đồng lớn lên dưới sự giám sát của mẹ con Lâm Yên Nhiên không, cô ấy ghét nhất là bị người khác giám sát đấy!
Tất nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, vẫn còn những chuyện ở bệnh viện tâm thần nữa, không có sự cho phép của Vũ Đồng cô sẽ không nói cho Mộ Diệc Thần biết.
Khó trách cô ấy không nói nguyên nhân với cô chỉ uống rượu, nhất định là nhớ lại chuyện không vui.
Mộ Diệc Thần nghe xong lời Trần Nghiên Nghiên nó, ánh mắt lập tức cứng lại, trong lòng vừa hối hận vừa đau lòng.
Khó trách, khó trách hôm nay cô ấy lại hằn học với anh.
Trước đó anh còn nổi cáu với cô, còn vứt cô lại một mình ở nhà họ Tô.
Không được, cô ấy sợ nhất là tối, lại uống say nữa, tối nay anh nhất định phải tìm được cô.
Nghĩ đến đây, anh lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tiểu Dương, bảo anh dẫn người qua tìm.
Cứ như vậy Mộ Diệc Thần tìm đến nửa đêm, vào lúc anh sắp phát điên thì điện thoại reo.
Anh cúi đầu nhìn, là Cố Triều Tịch gọi đến, ánh mắt hơn lạnh lại.
Muộn như vậy, anh ta gọi đến làm gì?
Mang theo nghi ngờ, anh bắt máy:
-A lô?
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, Cố Triều Tịch nói:
-Trên đường tôi gặp Vũ Đồng, cô ấy hình như uống say ròi, tôi không biết cô ấy ở đâu, cho nên sắp xếp cho cô ấy ở phòng 1801 khách sạn Lãng Thoát, anh có muốn qua xem thử không?
Anh vốn không định gọi điện cho Mộ Diệc Thần, nhưng lúc Tô Vũ Đồng mê man luôn gọi Mộ Diệc Thần còn có anh gì đó, anh cũng không quen biết anh của cô, cho nên anh chỉ đành gọi điện cho Mộ Diệc Thần.
Cố Triều Tịch anh tuy có ý với Tô Vũ Đồng, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nước đục thả câu, anh muốn trang giành với Mộ Diệc Thần cũng phải đường đường chính chính tranh.
Mộ Diệc Thần vừa nghe, sự lạnh lẽo trong đáy mắt lập tức tiêu tan, nói:
-Tôi đến ngay!
Nói rồi, liền lệnh cho Tiểu Dương đem người giải tán hết đi, sau đó một mình lái xe đến khách sạn Lãng Thoát.
Cô không sao là được!
Mộ Diệc Thần đến khách sạn Lãng Thoát, liền tùy tiện vứt xe trước cửa, xông thẳng vào.
Nửa đêm thang máy vắng người, anh nhanh chóng lên đến tầng 18, ấn chuông cửa.
Cửa mở ra, anh nhanh chóng đi vào.
Khi anh nhìn thấy Cố Triều Tịch và trên người Tô Vũ Đồng đều mặc áo choàng tắm, sắc mặt lập tức tối sầm xuống, lửa giận bừng bừng nhìn Cố Triều Tịch:
-Anh làm gì cô ấy rồi?
Cố Triều Tịch cười gian xảo, không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của anh, giọng điệu mập mờ:
-Cô ấy nôn lên người tôi xong ngã vào lòng tôi, tôi cũng không thể để cô ấy cứ mặc quần áo bẩn được!
Sự ớn lạnh trong đáy mắt Mộ Diệc Thần tăng lên, giọng nói lạnh buốt như mũi tên độc:
-Anh giúp cô ấy thay?
Đáng ghét, anh ta lại dám động vào cô ấy!
Chỉ cần nghĩ tới cơ thể quyến rũ của Tô Vũ Đồng bị người đàn ông khác trông thấy, trong làm anh liền có ý muốn giết người mạnh mẽ.
Thấy dáng vẻ này của anh, Cố Triều Tịch khoanh tay, ung dung nhếch môi:
-Vậy anh tưởng là ai thay?
Thực ra chuyện là như này, anh mở cửa phòng, liền bảo phục vụ tắm rửa cho Tô Vũ Đồng, áo choàng tắm là phục vụ thay cho cô ấy, nhưng anh cứ không muốn nói cho Mộ Diệc Thần.
Vì anh không vui, Tô Vũ Đồng trong mơ vẫn gọi tên anh ta.
Anh không thể làm gì với Tô Vũ Đồng, vậy thì chọc tức Mộ Diệc Thần thôi.
-Sao anh dám động vào cô ấy!
Lửa giận của Mộ Diệc Thần bùng cháy, đấm thẳng một đám về phía Cố Triều Tịch, Cố Triều Tịch cũng không khách sáo, đấm lại anh.
Mặt hai người đều hứng chịu cú đấm của đối phương, lùi lại phía sau một bước.
Ánh mắt của Mộ Diệc Thần mạnh mẽ, cảnh cáo:
-Cố Triều Tịch, tôi không cho phép anh có bất cứ ý nghĩ không an phận nào với Tô Vũ Đồng.
Từ trước đến nay, anh đều không biết tại sao, Cố Triều Tịch luôn