Trước đây, cũng có nhiều người như Tô Vũ Đồng đeo bám anh theo đến công ty, nhưng không có ai tự tìm khổ như cô ta, bọn họ đều chọn công việc nhẹ nhàng, sau đó bất chấp mọi thủ đoạn leo lên tầng trên một cách nhanh nhất để có cơ hội tiếp cận được anh.
“ Vâng, Tổng giám đốc Mộ.” Trưởng phòng hậu cần trả lời chắc chắn.
Khi nghe câu trả lời, Mộ Diệc Thần lạnh lùng nói: “ Được rồi, cho người theo dõi cô ta, nhân tiện điều tra chi tiết lý lịch của cô ta.”
Người phụ nữ tên Tô Vũ Đồng này khó đối phó hơn anh nghĩ.
Anh không sợ kẻ tham tiền, nhưng sợ nhất là kẻ có nghị lực chịu khổ cùng gian xảo.
Người phụ nữ này để có thể tiếp cận hắn mà sử dụng cả gốc lẫn lãi.
Bức ảnh đang nằm trong tay cô ta, anh nhất định không được sơ suất.
Loại người này giống như một quả bom hẹn giờ, cần phải đề phòng.
Vài ngày nữa, liên hoan phim Hoa Anh Đào diễn ra.
Đồng Đồng là nữ minh tinh của công ty anh.
Trong mắt người ngoài, bọn họ chỉ là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên, Lần này, cô ấy được đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Cô ấy đã mong đợi giải thưởng này thật lâu, nên không thể có tin đồn xấu gây bất lợi cho cô ấy.
Tất cả mọi chuyện phải nằm trong tầm kiểm soát của anh.
“ Vâng, Tổng giám đốc Mộ.”
Trưởng phòng hậu cần nhận được mệnh lệnh, sau khi cúp điện thoại liền cử cậu em vợ mình đi theo dõi Tô Vũ Đồng, tiếp đó cử Tiểu Lý lanh lợi đi điều tra về Tô Vũ Đồng.
Triệu Tiểu Đào làm việc gì cũng tốt, nhưng anh ta lại thích uống rượu, vì thế cho dù anh rể anh ta làm Trưởng phòng hậu cần, anh ta cũng không được chức vụ cao.
Anh ta ở phòng hậu cần chuyên làm việc lặt vặt, như thay bóng đèn cho phòng, sửa chữa máy photo máy tính, vân vân.
Hôm nay, anh ta được cử đi theo dõi người khác.
Công việc nhẹ nhàng này anh ta rất vui vẻ làm, anh ta nhẹ nhàng nhét hai chai rượu trắng và một bịch đậu phộng da cá vào túi, rồi đi đến phòng tư liệu.
Tô Vũ Đồng ra khỏi văn phòng, hỏi thăm vài đồng ngiệp, đi lòng vòng cuối cùng tìm được phòng tư liệu.
Hoa Thịnh thực sự là tập đoàn lớn.
Tô Vũ Đồng nhìn vào các dãy hàng để tài liệu cảm giác như đang ở thư viện.
Cô đứng một mình giữa không gian yên tĩnh trống trải khiến người ta sợ hãi, thiết kế tạo ánh sáng thích hợp, các cửa sổ lớn xunh quanh sáng trưng, điểm này làm cho cô rất hài lòng.
Rất tốt.
Đặt chiếc vali bên cạnh bàn làm việc trong phòng tư liệu.
cô bắt đầu sắp xếp dữ liệu theo từng năm.
Cô sắp xếp hàng loạt, rồi chọn lựa dữ liệu quan trọng tiêu biểu nhất đặt lên bàn làm việc dùng máy tính bắt đầu đăng kí.
Cô chỉ có một tuần.
Nên cô hoàn toàn không thể đăng kí mọi thứ, lựa chọn các tính chất có ý nghĩa và tiêu biểu nhất là cách làm hợp lý.
Cô làm việc rất nghiêm túc, bận rộn đến quên hết thời gian.
Cho tới lúc Trần Nghiên Nghiên gọi cho cô hỏi cô ăn tối chưa, cô liếc nhìn đòng hồ treo trên tường.
“ Vũ Đồng, công việc không thể hoàn thành hết được ngay, bạn phải làm tuần tự để đạt chất lượng, bạn đừng làm nữa mau đi ăn đi.” Trần Nghiên Nghiên lo lắng nói.
Vài năm nay Tô Vũ Đồng sử dụng thuốc nhiều hơn ăn cơm, dạ dày cô ất đã bị tổn thương từ lâu.
Nếu cô ấy ăn không đúng giờ, bệnh dạy dày sẽ tái phát rất đau đớn.
Cô là một y tá nên so với người khác càng hiểu rõ.
Nghe những lời quan tâm từ bạn tốt của cô, cô mỉm cười ấm áp nói: “ Nghiên Nghiên, mình biết rồi, mình đi ăn đây.”
Thấy Tô Vũ Đồng nghe lời mình khuyên, Trần Nghiên Nghiên rất hài lòng nói: “ Tối nay chúng ta nấu lẩu tự chọn ăn không? Chúc mừng công việc suôn sẻ.”
Tô Vũ Đồng nghe Trần Nghiên Nghiên vì cô mà chúc mừng, cười gật đầu nói : “ Được.”
Đây là lần đầu tiên cô đi làm chính thức trở lại sau mấy năm, rất đáng để kỷ niệm.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhớ đến sự quan