Cố Triều Tịch nhẹ nhàng vỗ vai cô, an ủi:
-Lưới trời lồng lộng thưa như khó thoát, tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất, để bà ta phải chịu sự trừng phạt thích đáng!
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời anh nói, trong lòng rất cảm kích, chân thành nói 1 câu:
-Sếp Cố, tôi thực sự không biết phải cảm ơn anh thế nào.
Nếu không có anh lần trước kịp thời tới bệnh viện, lại giúp cô tìm được người đứng sau, lần này cô sợ sẽ rắc rối lớn rồi.
Cố Triều Tịch cười nhẹ, đôi mắt đào hoa sáng rực:
-Tôi nói rồi, chúng ta là bạn bè, cô cảm ơn tôi thì quá xa lạ rồi, chỉ cần nhớ sau này có gì ngon gì hay, gọi cho tôi là được.
Tô Vũ Đồng thấy anh hài hước như vậy, hiểu ý cười:
-Được thôi, vừa hay chiều nay tôi phải đi đón bạn thân, vậy tối cùng ăn cơm đi.
Anh lại giúp mình một việc lớn như vậy, người bạn này cô càng phải nhận lấy, nếu đã đều là bạn, vậy cô giới thiệu bạn thân của mình cho anh quen, cũng không có vấn đề gì.
Đều là bạn, mọi người dù sao sau này cũng sẽ gặp mặt, quen biết sớm chút cũng không có gì không đúng.
Cố Triều Tịch nghe thấy Tô Vũ Đồng muốn dẫn anh đi gặp bạn bè, rất vui mừng:
-Vừa hay buổi chiều tôi cũng không có việc gì, chi bằng tôi đi đón cùng cô.
Tô Vũ Đồng cười, quay người nhìn sang chiếc xe mui trần của anh:
-Được thì được, nhưng xe của anh hình như không đủ chỗ, tôi còn muốn dẫn theo hai người nữa cùng đi.
Chiếc xe của anh chỉ có 2 chỗ, căn bản không đủ ngồi.
Cố Triều Tịch cười, giọng điệu vô cùng tự tin:
-Cô đợi đó chiều tôi đến đón cô.
Vấn đề này vốn không thành vấn đề biết chứ?
Thứ anh không thiếu nhất chính là xe, hầm để xe nhà anh, xe chưa được lái nói ít cũng phải tầm hai mươi mấy chiếc.
Bây giờ anh về nhà lấy, tiện bảo Tiểu Hạ đưa chứng cứ đến đồn cảnh sát.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời anh nói, biết mình nghĩ nhiều rồi, gật đầu cười:
-Vậy 4 giờ, anh đến Tô Thị đón tôi.
-Không thành vấn về! Vậy tôi đi trước nhé.
Cố Triều Tịch cười nói xong, sau đó lên xe mình, về nhà.
Sau khi Cố Triều Tịch đi, Tô Vũ Đồng quay lại cửa hàng xe, mua một chiếc BMW màu trắng.
Tuy chiếc xe này so với chiếc Rolls-Royce của Mộ Diệc Thần chẳng bằng một góc, nhưng là tiền của cô tự mua, cô lái đi.
Hơn 3 giờ chiều, chú Ngô đưa Niên Niên đến cho Tô Vũ Đồng an toàn, Tô Vũ Đồng cười cảm ơn chú Ngô, dẫn Niên Niên vào văn phòng.
Niên Niên lần đầu tiên đến công ty của Tô Vũ Đồng, vui mừng không ngớt.
Nhân viên nhìn thấy Niên Niên, cũng đều rất thích thú, bọn họ chưa từng thấy đứa trẻ nào xinh xắn như vậy, mọi người đều cưng nựng vây quanh cậu bé, đưa đồ ăn ngon của mình cho cậu.
Niên Niên thích vô cùng, cứ cười mãi, Tô Vũ Đồng thấy con trai vui như vậy, cũng cười theo.
4 giờ, Cố Triều Tịch ngồi trong chiếc limousine đúng giờ đến cửa Tô Thị, Nghiên Nghiên cũng đến sau đó.
Niên Niên nhìn thấy Cố Triều Tịch vô cùng mê hoặc, hơi chau đôi mày nhỏ, quay mặt nhìn Tô Vũ Đồng:
-Mẹ, chú này là ai thế?
Cậu bé chưa từng thấy người nào đẹp trai không kém gì bố như thế cả, trong lòng không biết tại sao có ác cảm với ông chú này.
Cố Triều Tịch biết Mộ Niên là con trai của Mộ Diệc Thần, nghe thấy cậu bé gọi Tô Vũ Đồng là mẹ, trong lòng đột nhiên có chút bực bội.
Nhưng nghĩ, cũng chỉ cười.
Năm đó Mộ Diệc Thần đã điều tra, mẹ đứa trẻ này sớm đã chết rồi.
Tô Vũ Đồng cùng lấy chỉ là mẹ kế thôi, cô có thể nhận được sự yêu thích của trẻ con, chứng minh cô đủ tốt.
Thấy phản ứng của anh, Tô Vũ Đồng chỉ cười, nói với Niên Niên:
-Chú Cố này là bạn tốt của mẹ, lát nữa chú ấy sẽ cùng chúng ta đi đón dì Chân Hy của con.
Niên Niên nghe thấy Tô Vũ Đồng nói chỉ là bạn, lúc này mới buông bỏ ác cảm, nhưng vẫn giữ cảm giác xa cách, không cười với Cố Triều Tịch.
Nghiên Nghiên thấy phản ứng của Niên Niên, trong lòng có chú nghi ngời, đến sát mặt Tô Vũ Đồng nhỏ tiếng hỏi:
-Vũ Đồng, cậu và sếp Cố này, các cậu?
Cô lo Vũ Đồng vì muốn sớm quên đi Mộ Diệc Thần cho nên mới tùy tiện tìm một người để lấp chỗ trống.
Như vậy