Thấy hai người bọn họ vui như vậy, Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch không làm phiền bọn họ, hai người nhìn nhau cười, bắt đầu nói chuyện.
Ăn xong, Cố Triều Tịch bị cuộc điện thoại của Tiểu Hạ gọi đi.
Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy cùng Trần Nghiên Nghiên tụm lại nói chuyện.
-Chân Hy, cậu và Thiếu Vũ thế nào rồi?
Nghiên Nghiên hỏi.
Thôi Chân Hy hơi thở dài, ánh mắt lộ ra vài phần u sầu:
-Còn có thể như nào, vẫn vậy thôi, cho dù Cung Thiếu Vũ kiên trì, nhưng mẹ anh ta vẫn phản đối, mối duyên như vậy không thể lâu dài, nếu đã định sẵn phải chia ly, thì chi bằng không bắt đầu.
Trần Nghiên Nghiên nghe xong, có chút thương cảm:
-Chân Hy, lẽ nào cậu không thích Thiếu Vũ sao?
Trong nhận thức của cô, chỉ cần hai người thích nhau, thì có thể khắc phục được mọi khó khăn.
Thôi Chân Hy cười, ánh mắt lại lộ ra vài phần chua xót:
-Thích có tác dụng sao? Thích mà không có được lời chúc phúc cuối cùng sẽ trở thành người dưng, miễn cưỡng bên nhau, cuối cùng người đau khổ không phải chính mình sao?
Lời của Chân Hy quá tàn khốc, Trần Nghiên Nghiên không muốn tiếp tục, cô dường như cũng thấy số mệnh của mình và Cung Thiếu Dương.
Chân Hy rất xinh đẹp, gia thế lại tốt, bây giờ lại là ngôi sao lớn, cô như vậy bà Cung còn không thích, vậy một cô gái bình thường như cô đây, còn là một y tá nhỏ bị bệnh viện đuổi cổ, thì bà Cung sẽ càng không vừa mắt!
Nhìn thấy hai người bạn thân của mình đều rơi vào đau thương, tâm trạng Tô Vũ Đồng cũng không tốt.
Ba người tâm trạng không vui, ai nấy đều che giấu nỗi đau dựa vào nhau, nhìn hoa tuyết bên ngoài bay, sưởi ấm cho nhau rồi thiếp đi.
Sáng hôm sau, Thôi Chân Hu bị quản lý Tô Sâm đón đi để họp báo, Trần Nghiên Nghiên về nhà thăn viện trưởng Trần, Tô Vũ Đồng thì đến biệt thự nhà họ Mộ.
Khi cô đến, cổng biệt thự cũ nhà họ Mộ đóng chặt, cô đợi rất lâu ngay cả người làm vườn cũng không thấy, cuối cùng tìm một người hàng xóm hỏi chút, nói là bà Mộ dẫn Niên Niên đến nước Anh nghỉ dưỡng rồi.
Biệt thự cũ không có ai, Tô Vũ Đồng chỉ đành đến Hoa Thành.
Bảo vệ ở cổng đã thay người, Tô Vũ Đồng không có thẻ nhân viên, cũng không có hẹn trước, bọn họ không nhận ra Tô Vũ Đồng, cho nên không để cô vào.
Tô Vũ Đồng không có cách nào, chỉ đành lái xe đến khu gần đó mua một chiếc sim mới, gọi điện cho Mộ Diệc Thần.
Hơn một năm không gặp, cô không biết Mộ Diệc Thần bây giờ thế nào, cho nên chỉ có thể đổi số điện thoại mới.
Khi cô gọi tới, người bắt máy là Châu Lệ Đồng.
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng của Châu Lệ Đồng, lập tức cúp máy.
Cô biết, cho dù cô nói chuyện, Châu Lệ Đồng cũng không để Mộ Diệc Thần nhận điện thoại của cô.
Nói không chừng cô ta biết mình quay lại, còn ngăn cản bọn họ gặp mặt, cho nên cô lựa chọn không nói mà cúp máy.
Hôm nay e là không gặp được Mộ Diệc Thần rồi, cô đành quay đầu xe đến Tô Thị.
Một năm nay đều là Cố Triều Tịch giúp cô xử lý việc ở công ty, bây giờ cô quay về rồi, không thể tiếp tục làm phiền anh nữa, tối qua anh mới ăn mấy miếng đã bị Tiểu Hạ gọi đi, có thể thấy anh rất bận rất bận.
Tô Thị.
Tiểu Vy và Tiểu Đường thấy Tô Vũ Đồng trở về, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, tiếp đến là kích động chạy đến nghênh đón cô, đồng loạt cúi người:
-Chào sếp Tô.
Tô Vũ Đồng mỉm cười:
-Hơn một năm nay, vất vả cho các cô rồi.
Cô không ở đây hiếm thấy các cô lại nghiêm túc làm việc, vừa rồi cô đi qua các bộ phận một vòng, mọi người làm việc đều rất tốt.
Tiểu Vy và Đường Đường đồng thanh:
-Không vất vả.
Bởi vì trong tối ngoài sáng có sự giúp đỡ của hai Boss lớn cực kỳ lợi hại, Tô Thị hiên giờ có thể nói là đã vào quỹ đạo rồi.
Bọn họ không nhận hết đợi, công việc thuận lợi không cần nói.
Nghe thấy các cô không oán thán, Tô Vũ Đồng hài lòng, sau đó đi về bàn làm việc của mình ngồi.
Tiểu Vy và Đường Đường thấy vậy, lập tức đặt một chồng văn kiện đến trước mặt cô.
-Sếp Tô, những thứ này đều là hạng mục mới khi cô không có ở đây cần ký, mời cô xem qua.
-Đây là chi tiết sổ sách từ năm ngoái đến năm nay.
Bây giờ cô về rồi, tất cả đều phải báo cáo chi tiết, để cô nắm bắt trực tiếp tài liệu, đây là trách nhiệm công việc của các cô.
-Ừm.
Tô Vũ