Cung Thiếu Dương biết Mộ Diệc Thần nhớ mong Tô Vũ Đồng, cũng biết giữa bọn họ có quá nhiều thứ cần được giải thích rõ ràng, nên không hỏi tiếp.
Biệt thự nhà họ Cung.
Hôm qua Châu Lệ Đồng ở trung tâm thương mại bị Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên sỉ nhục, trong lòng luôn nuốt không trôi cục tức này, nghe nói bà Cung bị bệnh, cô ta mượn cớ đến.
-Bác gái, bác đỡ chưa ạ? Đây là thuốc bổ cháu mua đến cho bác, bác nhất định phải nhớ uống.
Châu Lệ Đồng mỉm cười, đặt đồ trong tay xuống bàn trà.
Video cầu hôn tối qua rất hot, cô ta đã xem rồi, mắt nhìn thấy bọn họ ôm hôn hạnh phúc, cô ta chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Người phụ nữ chanh chua giống như Trần Nghiên Nghiên, cô sao xứng có được hạnh phúc!
Bà Cung thấy Châu Lệ Đồng đền thăm mình, còn mang theo nhiều thuốc bổ như vậy, trong lòng liền cảm động nói với cô:
-Vũ Đồng, cảm ơn cháu, cháu có lòng rồi, nào, mau ngồi xuống.
Hai thằng con mình sinh ra, còn không chu đáo bằng cô, cục tức nghẹn cũng là cục tức chúng nó cho, hôm nay bị ốm chúng cũng không tới thăm bà, thật khiến bà đau lòng.
Châu Lệ Đồng ngồi xuống, cười dịu dàng lễ phép trước mặt bà Cung:
-Bác giá bác đừng khách sáo như vậy, bác là bậc trên, cháu đến thăm bệnh là điều nên làm, đúng rồi rốt cuộc bác không khỏe chỗ nào ạ? Thiếu Dương nói sao?
Bà Cung thấy cô ta vừa xinh đẹp, miệng vừa ngọt, quan trọng là còn biết nói chuyện, trong lòng rất thích cô ta, coi cô ta đối tương để giãi bày kể khổ với cô ta:
-Lệ Đồng à, bệnh này của bác chính là bị Thiếu Dương chọc tức mà ra.
Châu Lệ Đồng nghe vậy, cố giả vờ như rất ngạc nhiên:
-Bác gái, Thiếu Dương là người khiêm tốn, sao anh ấy có thể chọc giận bác được ạ? Trong này không phải có hiểu lầm gì chứ?
Không có hiểu lầm cô ta sẽ gây hiểu lầm cho họ, dù sao hôm nay cô ta đến chính là muốn quấy rối chuyện kết hôn của Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên.
Bà Cung lắc đầu thở dài:
-Không có hiểu lầm gì, mà là thằng bé lại cứng nhắc muốn kết hôn với một con bé tên Nghiên Nghiên! Cháu nói xem Thiếu Dương sao có thể lấy một người bình thường được!
Bà Cung nghĩ lại là giận, mặt đen lại, dáng vẻ thất vọng.
Châu Lệ Đồng thấy bà không thích Trần Nghiên Nghiên như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, nói:
-Bác gái, thực ra hôm nay con tới ngoài thăm bác ra, còn có thứ muốn cho bác xem.
Nếu bà đã nói đến đây rồi, vậy tất nhiên cô ta không thể không lấy đoạn video kia ra cho bà xem được.
Cô ta muốn khiến cho bà Cung càng thêm căm ghét Trần Nghiên Nghiên.
Nghe thấy lời Châu Lệ Đồng nói, bà Cung tò mò hỏi:
-Lệ Đồng, cháu cho bác xem gì?
Châu Lệ Đồng lập tức giả bộ làm ra vẻ rất quan tâm nói:
-Bác gái, bác hứa với cháu trước, xem xong nhất định đừng tức giận, nhất định không được kích động.
Nghe thấy cô ta nói mơ hồ như vậy, bà Cung càng thấy có hứng thú:
-Được, bác gái đồng ý với cháu.
Thấy bà đồng ý Châu Lệ Đồng mới lấy điện thoại của mình ra, ấn vào trang mạng, sau đó mở video cầu hôn lên cho bà xem.
Tối qua sau khi Cung Thiếu Dương đi, bà Cung tức phát bệnh, bà luôn nằm không muốn nói chuyện điện thoại và lên mạng, hôm nay bà ngay cả ý muốn đến công ty cũng không có, cho nên bà không hề biết chuyện con trai mình trước mặt mọi người cầu hôn Trần Nghiên Nghiên.
Xem xong video trong điện thoại Châu Lệ Đồng, sắc mặt bà khó coi đến cực điểm, “bịch!”, đập điện thoại của Châu Lệ Đồng xuống bàn.
Giận dữ nói:
-Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào thực sự lại như vậy, thằng nhóc thối tha này muốn tức chết bác sao?
Anh lại còn khua chiêng gõ trống cầu hôn Trần Nghiên Nghiên kia, đây là muốn làm mất hết thể hiện của nhà họ Cung bà trong xã hội thượng lưu sao?
Châu Lệ Đồng thấy bà tức giận, ánh mắt hơi lóe lên, bung dạ khó lường nói:
-Bác gái, bác đừng giận Thiếu Dương, chú của Trần Nghiên Nghiên đó là viện trưởng bệnh viện tâm thần Giang Thành, ở đó bọn họ có rất nhiều thuốc, có thể khống chế được suy nghĩ của con người, Thiếu Dương xuất sắc như vậy sao anh ấy có thể nhìn trúng loại con gái như Trần Nghiên Nghiên, cháu nghi ngờ rằng Trần Nghiên Nghiên đó đã bỏ thuốc Thiếu Dương, mê hoặc anh ấy.
Cô ta chính là muốn khiến bà Cung hiểu lầm.
Không hiểu lầm cô,