Lời bà Cung nói khiến Cung Thiếu Vũ cực kỳ cạn lời, không chùn bước hỏi tiếp:
-Sao lại không thể nhắc tới, không phải mẹ chỉ yêu cầu đối phương là con gái nhà giàu có thôi à? Chân Hy sao lại không được?
Bà phải cho anh một lí do thuyết phục!
Không thể dựa vào sở thích của bà mà chôn vùi hạnh phúc của anh được.
Mami mẹ đừng ích kỷ quá!
Bà Cung thấy Cung Thiếu Vũ không thôi, giận dữ nói:
-Lấy vợ phải lấy người hiền, đứa con gái không có phép tắc lại hung hăng như cô ta, sao có thể trở thành con dâu mẹ được, cô ta sẽ không phải một người vợ tốt đạt tiêu chuẩn! Con nhân lúc còn sớm mau cắt đứt ý định tiếp tục qua lại với cô ta cho mẹ.
Con dâu bà nhìn trúng bắt buộc phải có hình mẫu giống như Châu Lệ Đồng đó.
-Ha, mami, con cảm thấy sao mẹ mâu thuẫn vậy?
Cung Thiếu Vũ mặt đầu bất lực chọc ghẹo.
Bị con trai mình giỡn mặt, khuôn mặt già của bà Cung có chút không kiềm được:
-Con là do mẹ sinh ra, mẹ mâu thuẫn đấy, thì làm sao? Dù sao mẹ nói không được là không được!
Cung Thiếu Vũ thấy bà vô lý, đã tới mức không thèm nói lý lẽ, cứng giọng nói:
-Nếu con cứ muốn qua lại với cô ấy thì sao?
-Con dám?
Bà Cung đanh mặt đe dọa, dáng vẻ đó giống hệt như khi dạy dỗ mình lúc nhỏ.
Cung Thiếu Vũ đột nhiên bật cười, ánh mắt lộ ra vẻ cười nhạo:
-Ha, mami, con cảm thấy mẹ rất giống một người.
Bà Cung tức giận trừng mắt nhìn anh:
-Giống ai?
Thằng nhóc thối tha, con tưởng con nịnh bợ mẹ sẽ đông ý sao?
Mơ đi!
Cung Thiếu Vũ lùi lại mấy bước, hét lên bốn chữ xỉa xói:
-Từ Hy thái hậu!
Nói rồi, lập tức bỏ chạy.
Anh không muốn sống giống như lúc nhỏ, cảm giác đó giống như con búp bê vải của mẹ vậy, không có một chút tự do nào, bà muốn anh đứng thì phải đứng, ngủ thì phải ngủ.
Bà Cung bị câu nói này của anh tức đến đau gan, gào lớn lên:
-Cung Thiếu Vũ, con tuyệt đối đừng để mẹ tóm được!
Thằng nhóc thối này, ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao, lại dám lấy bà so sánh với Từ Hy tàn độc buông gièm nhiếp chính!
Alice thấy bà Cung tức tối khôn nguôi, vội rót cho bà ly nước đưa tới, khuyên nhủ:
-Bà chủ, sao bà phải vậy chứ.
Bà Cung nhận lấy ly nước, nắm chặt, giận đùng đùng nói:
-Ngày mai cô theo tôi đi tìm chú của Trần Nghiên Nghiên đó.
Bà không tin viện trưởng Trần đó biết bà không đồng ý, còn gả Trần Nghiên Nghiên cho Cung Thiếu Dương.
-Bà chủ, xin thứ lỗi tôi nhiều lời, nếu ngày mai bà đi, tôi nghĩ cậu cả đời này sẽ không về nữa đâu.
Alice nhìn Cung Thiếu Dương lớn lên, 10 năm trước cũng là bà theo bà chủ đi tìm Hạ An An, kết quả là Hạ An An chết, từ đó trở đi cậu cả liền giống như biến thành một con người khác, không còn nhiệt tình gì với bà Cung nữa, trừ ngày lễ nếu không anh tuyệt đối không về nhà.
Lần trước đã tổn thương tới anh, lần này nếu còn tới, hậu quả bà không dám nghĩ tới.
Bà Cung nghe thấy lời Alice nói, liền ngây ra:
-Bà nói như này không được, vậy bà có cách gì tốt không?
Alice theo bà rất nhiều năm rồi, quan hệ của bọn họ rất thân thiết, điều bà ấy phân tích nhất định có lợi với bà nhất.
Alice thấy bà từ bỏ ý định đi tìm viện trưởng Trần, liền nói:
-Chi bằng chúng ta sắp xếp cho cậu chủ xem mắt, trên đời này nhiều cô gái tốt như vậy, chắc chắn có một người tốt hơn Trần Nghiên Nghiên kia.
Bây giờ bà cũng chỉ có thể an ủi bà chủ như vậy, biện pháp mềm mỏng này tốt hơn loại cực đoan kia.
Bà Cung vừa nghe, liền cảm thấy không tệ, liền nói:
-Vậy bà đi tìm kiếm, sau khi điều tra rõ bối cảnh, thì đưa danh sách cho tôi xem qua, nhớ là nhất định phải xứng đôi vừa lứa, hơn nữa tính cách phải hiền thục, tóm lại chính là tìm cho tôi một người theo hình mẫu của Châu Lệ Đồng.
Con dâu bà muốn tìm, tuyệt đối không thể như Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy đó.
Alice nói:
-Vâng, bà chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm kiếm.
Nghe thấy bà nói vậy, bà Cung gật đầu:
-Đi đi.
Viện trưởng Trần yêu thương Trần Nghiên nghiên như con gái ruột, cho nên chuyện lớn như việc kết hôn của cô, chọn ngày ông tất nhiên rất xem trọng.
Tuy ông không mê tín, nhưng rất tôn trong quy tắc của các cụ thời xưa để lại, vậy nên tự mình đi