Cung Thiếu Vũ cười hi hi với cánh cửa, dẫn dắt nói:
-Chân Hy, chữ “cút*” này của em nghĩa rộng mà sâu sắc, “cút” phải hình tròn mới “cút” được, người xưa nói nam nữ đều là nửa vòng tròn, tìm thấy một nửa chính xác mới có thể kết hợp lại thành hình tròn hoàn hảo, em chính là nửa hình tròn kia của anh, em không ra sao anh “cút” được? Ngoan, mau ra đây.
(*滚: vừa có nghĩa là cút, vừa có nghĩa là lăn.
Ý Cung Thiếu Vũ là đang chơi chữ biến nghĩa cút của Thôi Chân Hy thành nghĩa lăn để nói)
Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Cung Thiếu Vũ nói vậy, cười chảy nước mắt, Trần Nghiên Nghiên sợ trôi lớp trang điểm, cứ nhịn không lấy tay lau, rút một tờ giấy chầm chậm chấm lên khóe mắt.
Tô Vũ Đồng nhìn Thôi Chân Hy nói:
-Thiếu Vũ đang chơi chiêu với cậu đó, có muốn “cút” cùng anh ấy không?
Thôi Chân Hy sớm đã không nhịn được, ôm bụng cười, mắng vào cửa:
-Cung Thiếu Vũ anh còn nói nhảm với bà đây nữa, có tin bà đây lột da anh không?
Da mặt người khác đầu làm từ thịt, da mặt anh chắc chắn là thép không gỉ.
Cung Thiếu Vũ nghe thấy tiếng cười của cô, trái tim giống như được tiêm một liều mật ngọt vậy, dùng ngón tay gõ cửa theo nhịp, hát lên:
-Đến đây, niềm vui ơi, dù sao cũng có rất nhiều thời gian, đến đây, cùng chìm đắm, dù sao cũng tràn đầy ham muốn!.
-Phì, ha ha ha!
Mọi người đều dựa vào tường cười, bọn họ biết Cung Thiếu Vũ trừ tỏ tình với Chân Hy ra, anh còn muốn ép các cô ra, cho nên mới mặc anh quậy.
Dù sao hôm nay là ngày vui, thì phải trêu đùa.
Không đùa sao náo nhiệt được?
Thôi Chân Hy quả thực không kiềm được nữa:
-Chết tiệt, ai có gạch cho mình một viên!
Tên ngẫn này thật trơ trẽn!
Tô Vũ Đồng cười tươi như hoa kéo cô:
-Bình tĩnh bình tĩnh, Thiếu Vũ làm như vậy, chính là muốn ép cậu mở cửa đó!
Lời nhắc này của cô khiến Thôi Chân Hy tỉnh táo lại:
-Đúng rồi, mình không thể trúng chiêu của anh ta được!
Nói rồi, cô chống nạnh nói vào cửa:
-Cung Thiếu Vũ tôi không mắc lừa anh đâu, muốn làm bọn tôi mở cửa, các anh phải lấy thành ý ra.
Nghe thấy lời này của Thôi Chân Hy, Cung Thiếu Vũ quay đầu nhìn mọi người nhún vai nói:
-Tôi cố hết sức rồi, không lừa mở được.
Cung Thiếu Dương cười nói với anh:
-Không sao.
Ngày vui như hôm nay, tùy ý chơi đùa, anh sẽ không bực bội gì.
Tiếp đến mọi người đều tự thể hiện khả năng của mình, vẫn không thể kêu mở cửa được.
-Anh, hay là chúng ta nhét lì xì mở cửa đi?
Cung Thiếu Vũ lại đề nghị lần nữa.
Cung Thiếu Dương gật đầu, sau đó lấy lì xì ra, đi tới, gõ cửa:
-Chân Hy, Vũ Đồng, hôm nay các cô vất vả rồi, tôi đã chuẩn bị lì xì dày cho các cô rồi.
Thôi Chân Hy nghe vậy, cười nói:
-Cảm ơn chú rể Cung, anh nhét lì xì vào đi!
Nói rồi, liền mở một khe cửa nhỏ ra.
Cô không hề mong lì xì của anh, mà là thấy anh bị làm khó bao lâu như vậy cũng không tức giận, nhẫn nạn tốt như vậy, cảm thấy có thể mở khe cửa này, để anh nhìn thấy cô dâu.
Cung Thiếu Dương nhìn thấy cửa mở ra một khe nhỏ, cười nhét lì xì vào.
Lúc này Mộ Diệc Thần im lặng nửa ngày mới đột nhiên mở miệng:
-Cướp dâu!
Người bên ngoài đều coi anh là thủ lĩnh, ngoài Tiểu Dương còn có một đám vệ sĩ, nghe thấy câu này của anh, lập tức tất cả xông tới, Thôi Chân Hy vừa nhận được lì xì, cửa liền bị công phá.
Cô vội vã gọi Tô Vũ Đồng:
-Vũ Đồng, bọn họ chơi bẩn, mau ngăn bọn họ lại! Tuyệt đối đừng để bọn họ cướp Chân Hy đi.
Cô còn chưa kịp giấu giày của Nghiên Nghiên đi nữa.
Tô Vũ Đồng vừa định nói được, Mộ Diệc Thần liền tới trước mặt cô, không chịu thua ôm lấy cô.
Cái ôm quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, đây rõ ràng chính là cảm giác trong cầu thang hành lang đêm đó, cơ thể cô phút chốc cứng đờ, trái tim không có quy tắc đột nhiên loạn nhịp.
Mộ Diệc Thần không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng không mang chút biểu cảm, cái ôm ngang ngược như vậy, khóa chặt lấy cô.
Cung Thiếu Vũ thấy Mộ Diệc Thần ôm lấy Tô Vũ Đồng, anh cũng ôm Thôi Chân Hy, sau đó dáng vẻ hiên ngang, nói với Cung Thiếu Dương:
-Anh, em và Diệc Thần đã khống chế được phù dâu rồi, anh mau cướp chị dâu đi!
Lời này của anh nói giống như đang đánh nhau vậy, anh và Mộ Diệc Thần giống đưa đang cắt đuôi, khiến Thôi Chân Hy vô cùng bất mãn, liền cấu mạnh vào cánh tay anh.
Anh gào khóc thảm