Nhìn thấy ông chủ bước đi, Tiểu Dương nhanh chóng theo sau.
Nhìn thấy Mộ Diệc Thần như vậy, Cung Thiếu Vũ tức giận quát mắng: “Này Mộ Diệc Thần, cậu đúng là tên nhàm chán, lần sau đừng có rủ mình nữa, có chó mới để ý cậu.
”
Nói xong, anh liền cảm thấy nhẹ nhàng, quay lưng ngồi xuống ghế.
Anh cũng đã quen như vậy, Mộ Diệc Thần là bạn thân của anh, sao anh có thể tức giận được.
Thôi bỏ đi, nhìn thấy tâm trạng không vui của Mộ Diệc Thần, anh ta cũng không quan tâm đến mình, thôi thì đành chơi một mình vậy.
Mộ Diệc Thần đi đến phòng thay đồ, tắm rửa mặc đồ xong, liền bảo Tiểu Dương gọi điện cho Tô Vũ Đồng, bảo cô sáu giờ tối nay gặp anh tại khách sạn Ngãi Duy Nhĩ
Lịch trình của Ngãi Mễ không biểu thị lên, anh không nhớ rằng hôm nay lại là kỷ niệm năm mươi năm thành lập của tập đoàn Tô Thị.
Ngày hôm qua Tô Vũ Đồng đã làm anh không vui, hôm nay anh lại càng không vui.
Tô Vũ Đồng đã đợi rất lâu nhưng vẫn không nhận được hồi âm của Mộ Diệc Thần, chỉ nhận được cuộc gọi của Tiểu Dương.
Cúp điện thoại, cô đầy sự hoài nghi, không biết Mộ Diệc Thần bảo mình đến khách sạn Ngãi Duy Nhĩ làm gì.
Nghĩ không ra thì thôi đừng nghĩ nữa, cứ đến gặp người trước là được.
Nghĩ như thế, cô liền rời khỏi Hoa Thịnh và quay về nhà.
Mặt trời đang dần lặn sau các tòa nhà, bầu trời dần dần trở nên xám xịt.
Tô Vũ Đồng nhìn vào điện thoại, cũng đã sắp đến giờ, cô liền lấy ra một chiếc váy hoa, mặc nó và ra ngoài cùng với một chiếc túi nhỏ.
Khi giờ cao điểm vẫn chưa đến, khi các trạm xe buýt và tàu điện đông nhất, do sợ trễ giờ làm và tên tự kỷ sẽ không vui, nên cô chọn cách đi xe máy.
Xe máy nhỏ gọn, tốc độ lại nhanh, nhưng chỉ có một điểm rằng xe máy không thể đi vào những nơi trung tâm, vì vậy mà Tô Vũ Đồng vẫn còn cách khách sạn Ngãi Duy Nhĩ đến hàng trăm mét.
Khi đến khách sạn được hai phút, cô bắt gặp bóng dáng của trợ lý Tiểu Dương, anh ta đang đứng ở cửa khách sạn.
Hôm nay là do anh ta gọi điện thoại cho cô, không cần nghĩ cũng biết, anh ta đang đứng đợi cô, nghĩ đến đây cô liền nhanh chóng đi đến chỗ của Tiểu Dương.
“Cô Tô, cô đến rồi.
”
Tiểu Dương nhìn thấy cô, liền nở nụ cười, không cần cô phải nói, anh ta đã lên tiếng rồi.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy anh ta khách sáo thế, liền gật đầu lễ phép: “xin lỗi, đã để anh đợi lâu rồi.
”
Tiểu Dương nở nụ cười, lịch sự trả lời: “cô Tô khách sáo rồi, ông chủ của tôi đang đợi ở bên trong, xin hãy theo tôi.
”
“À, vâng.
”
Nghe thấy tên tự kỷ đang ở bên trong nhà hàng, Tô Vũ Đồng liền đi theo Tiểu Dương vào trong khách sạn.
Tiểu Dương đưa cô đến một phòng VIP, nhìn xung quanh, cô cảm thấy quen mắt như là đã nhìn thấy trong mơ rồi.
Nhưng cô không nhớ rõ là mình đã đến đây từ bao giờ, cảm giác kỳ lạ này khiến cho cô cảm thấy bất an, những bước chân của cô bỗng nhiên trở nên cứng nhắc.
“Đến rồi, cô Tô mời vào.
”
Trong lúc cô đang bồn chồn, thì Tiểu Dương dừng lại, dùng thẻ phòng mở cửa và dùng cử chỉ mời cô vào.
“Cảm ơn.
”
Suy nghĩ của cô bị gián đoạn, cô gật đầu cảm ơn Tiểu Dương, chống lại cảm giác bất an của mình, cô bước vào phòng.
Cô đã sẵn sàng đối diện với tên khó chịu kia, nhưng khi cô bước vào cô phát hiện ra căn phòng tuyệt đẹp ấy không một bóng người.
Người cần gặp cũng không thấy đâu.
Bị đưa đến một nơi khiến cho cô cảm thấy bất an, Tô Vũ Đồng ngạc nhiên hỏi Tiểu Dương: “Tiểu Dương, cấp trên của anh đâu?”
Anh ta sai Tiểu Dương đưa mình đến đây, bây giờ người cũng không thấy, rốt cuộc anh ta đang muốn làm cái quái gì thế?
Với sự nghi ngờ của Tô Vũ Đồng, Tiểu Dương cười nói: “Cô Tô, ông chủ tôi nói cô hãy ở trong phòng thay quần áo, đợi ông ấy đến.
”
Ở trong phòng khách sạn thay quần áo đợi anh ta?
Đây rõ ràng là chuyện mơ hồ, khiến cho cô nhận lấy đả kích lớn, khiến cho cô nhớ lại hình ảnh Mộ Diệc Thần hôn mình ở bệnh viện, thêm việc khách sạn này khiến cho cô bất