Mộ Diệc Thần nghe thấy cô muốn chiếc nhẫn đó, trong lòng liền xúc động:
-Được!
Đôi nhẫn dó là anh mời nhà thiết kế Italia thiết kế làm riêng, độc nhất vô nhị trên thế giới.
Vốn năm ngoái nên tặng cô, nhưng lại vì sau này xảy ra những chuyện đó nên phải gác lại.
Tô Vũ Đồng thấy anh kích động, mỉm cười:
-Vậy bây giờ chúng ta có phải nên quay về rồi không, buổi tối em muốn tự mình nấu cơm cho mẹ và Niên Niên.
Mộ Diệc Thần lắc đầu:
-Còn sớm, em cùng anh ra ngoài đi dạo đi.
Anh muốn ở riêng với cô, tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Tô Vũ Đồng trêu chọc một câu:
-Vậy đi cùng anh phí là 17 nghìn.
Mộ Diệc Thần bị cô trêu ghẹo, đôi mắt nâu chứa đấy ý cười, cả khuôn mặt đều rạng rỡ sáng ngời, đưa tay từ trong túi trong áo khoác lấy ra chiếc ví da của mình, nhét vào tay Tô Vũ Đồng:
-Cho em hết, đi cùng anh cả đời nhé.
Nếu thực sự có thể mua, anh tình nguyện dùng hết những gì mình có, chỉ để giữ cô lại bên cạnh anh cả đời.
Tô Vũ Đồng thấy anh lại đưa ví cho mình, tiện tay mở ra, thấy bên tròng có một xấp tiền 500 nghìn, sau đó còn có 5 cái thẻ, cười nói:
-Oa, cậu chủ Mộ thật là hào phóng, anh như này là muốn giao toàn bộ tài sản cho em sao, anh không sợ em cầm tiền chạy mất à?
Khoé miệng Mộ Diệc Thần mang ý cười, trong ánh mắt đều là sự chiều chuộng:
-Nếu em chạy anh sẽ đuổi theo, đuổi theo đến khi em không chạy được nữa mà dừng lại, sau đó lại khiêng em trở về.
Cả đời này cho dù cô chạy đi đâu, anh cũng nhất định sẽ đuổi theo cô mang về.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của anh trái tim liền rung động, trong lòng đột nhiên sinh ra ý niệm muốn ghẹo anh, cố ý trả ví lại cho anh:
-Nói nghiêm trọng thế, em không cần nữa.
Mộ Diệc Thần thấy cô không cần tài sản của mình, sốt sắng, vội nhét lại ví cho cô:
-Mật khẩu là 520130 không được quên.
Tô Vũ Đồng thấy anh ngay cả mật khẩu cũng nói cho mình rồi, liên cười:
-Thực sự muốn đưa hết cho em sao?
Mộ Diệc Thần thấy cô cười, anh cũng cười:
-Cả người anh đều là của em, tài sản tất nhiên cũng là của em, sau này bố con anh đều nghe em sắp xếp.
-Em vừa chỉ đùa thôi, thứ quan trọng như vậy, anh vẫn nên tự mình giữ đi.
Tô Vũ Đồng chuyển lại ví đến trước mặt anh.
Mộ Diệc Thần không đưa tay ra, thái độ kiên định nói:
-Em giúp anh giữ đi.
Cô không cần, lòng anh không yên.
Thấy anh cố chấp như vậy, Tô Vũ Đồng nói:
-Bây giờ người xấu nhiều như vậy, em giữ hộ anh không sợ em sẽ gặp nguy hiểm à? Anh lấy lại đi.
Một cô gái như cô, sao có thể giữ thứ quan trọng như vậy được.
Nhỡ bị nhắm tới, vậy thì không hay.
Mộ Diệc Thần nghe vậy, cảm thấy Tô Vũ Đồng nói cũng đúng, lúc này mới đưa tay ra lấy lại ví, lấy từ trong đó ra một chiếc thẻ màu đen:
-Tấm thẻ trước đây mẹ đưa cho em em không nhận, đây là tấm thẻ phụ của anh em cầm lấy, thích gì thì mua.
Anh biết cô không thiếu tiền, nhưng đây là tấm lòng của anh.
Vợ dùng tiền chồng là điều chính đáng.
-Ừm, được.
Tô Vũ Đồng biết lần này không thể từ chối nữa, anh sẽ tức giận, vậy nên ngoan ngoan nhận lấy tấm thẻ.
Mộ Diệc Thần thấy cô nhận, lòng lúc này mới thả lỏng.
-Bây giờ anh có thể cùng em về nhà rồi chứ?
Tô Vũ Đồng nhìn anh hỏi.
Mộ Diệc Thần nói:
-Em còn chưa cùng anh đi quãng đường 17 nghìn mà.
Tô Vũ Đồng cười:
-Buổi tối cùng anh đi 34 nghìn, bây giờ về nhà đi.
Mộ Diệc Thần nghe thấy gấp đôi, trong lòng vô cùng thích thú, đáp:
-Ừm, được.
Sau đó dắt tay Tô Vũ Đồng, dẫn cô về nhà.
Khi về đến nhà, Tô Vũ Đồng liền đi vào phòng bếp, tuy nhà họ Mộ không thiếu người nấu cơm, nhưng cô muốn thể hiện tình yêu với người nhà, liền tự mình động tay.
Cơm tất niên năm nay của bọn họ không được ăn cùng mẹ chồng, cô chỉ có thể tự mình làm bữa cơm, thể hiện chút tấm lòng.
Mộ Diệc Thần thấy cô đi vào bếp, mỉm cười đi đến phòng khách, nói chuyện với bà Mộ.
Nói được một lúc anh mắt đầu không yên lòng, ánh mắt luôn hoặc vô tình hoặc cố tình hướng về phía nhà bếp, bà Mộ thấy vậy, mỉm cười nói:
-Lucas cổ họng