Khi ăn được một nửa thì Mộ Diệc Thần nhìn Tô Vũ Đồng, anh nói: "Đưa tay cho anh.
"
Tô Vũ Đồng biết anh định đeo nhẫn cho nên, nên đưa tay cho anh.
Mộ Diệc Thần thấy cô đưa tay qua, anh cười rồi lấy hộp nhẫn và một túi giấy da ra, gương mặt anh trở nên nghiêm túc hơn: "Cô Tô, cô có đồng ý hủy bỏ hợp đồng quan hệ giữa hai ta và cùng anh nắm tay đi hết quãng đường đời còn lại không?"
Bản hợp đồng này là do anh ép cô ký tên, hiện tại tất nhiên cũng do anh hủy bỏ.
Tô Vũ Đồng nghe anh nói thế thì vành mắt cô hơi cay cay, cô kích động gật đầu: "Vâng.
"
Nghe được câu trả lời của cô, Mộ Diệc Thần nghiêm túc đưa túi giấy da cho cô: "Bản hợp đồng này là do anh lập ra, bây giờ em nên hủy bỏ nó.
"
Anh vẫn còn nhớ, lúc cô ký tên vào bản hợp đồng này đã tức giận thế nào, bây giờ vừa hay cho cô hả giận.
Tô Vũ Đồng cầm lấy túi giấy da, cô lấy bản hợp đồng bên trong ra, chậm rãi xé nát từng tờ một.
Giấy tờ bị xé bỏ, mối quan hệ dựa theo hợp đồng cũng được hủy đi, từ nay về sau hai người là một đôi vợ chồng thật sự, tất cả mọi chuyện không vui đều đã thành quá khứ, tiêu tan theo những trang giấy này.
Niên Niên không biết bố mẹ mình đang làm gì, gương mặt hiện lên sự khó hiểu.
Mộ Diệc Thần thấy cô đã xé xong, đôi mắt anh đầy sự yêu thương anh nắm lấy tay Tô Đồng, anh lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón tay cô, rồi lại trịnh trọng hôn lên đấy: "Cô Tô, đây là nhẫn cưới của chúng ta, từ nay về sau em phải luôn đeo nó.
"
Anh muốn cho tất cả mọi người biết, cô là người đã có chủ!
"Ngài Mộ, em hiểu rồi.
"
Tô Vũ Đồng cảm nhận được nhiệt độ trên môi anh, trong lòng cảm động, đôi mắt cũng sáng lên.
Tuy rằng hai người đã nhận giấy kết hôn từ lâu, thế nhưng Mộ Diệc Thần chưa từng đeo nhẫn cưới cho cô, chiếc nhẫn cầu hôn duy nhất trên tay là do cô tự đeo vào, cuối cùng thì bây giờ cô cũng đã cảm nhận được cảm giác ngọt ngào này.
Một sự chua chát nhè nhẹ, bên trong lại có chút ngọt.
Mộ Diệc Thần thấy nước mắt trên khóe mắt cô, cười nói: "Em còn nhớ màn cầu hôn chúng ta đã gặp ở Tế Châu vào một năm trước không? Lúc đó anh thấy em rất ước ao, sau khi về anh đã đi đặt đôi nhẫn này.
"
Anh vốn định tặng cho cô từ sớm, thế nhưng sau đó lại xảy ra nhiều việc bộn bề, cho nên vẫn giữ lại.
Nhắc tới cũng lạ, không hiểu sao lúc đó anh lại có xúc động muốn đặt làm nhẫn riêng cho cô, bây giờ nghĩ lại, thì ra lúc đó tình cảm đã sâu đậm, chỉ do anh không hiểu trái tim mình mà thôi.
Tô Vũ Đồng nghe anh nói, cô lau nước mắt đi, vành mắt vẫn còn ửng đỏ, cô cười nói: "Tất nhiên, anh đã đưa em hoa hồng mà người con trai kia đã cầu hôn đấy, không ngờ chiếc nhẫn này anh đã đặt vào lúc đó.
"
Lúc đó cô còn rất ngưỡng mộ tình yêu của họ, cũng thầm nghĩ cả đời này mình sẽ không gặp được.
Ai ngờ, cuộc sống vẫn khó đoán được như thế, người cô vẫn luôn nghĩ xa vời nhất với mình bây giờ lại đang ở cạnh cô.
Thấy vành mắt đỏ ửng và nụ cười của cô, cõi lòng anh cũng mềm xuống: "Vũ Đồng, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, em cũng đừng im lặng rời xa anh được không?
Sau khi hai người bị tai nạn xe cộ thì cô đã mất tích.
Cảm giác đau đớn tận tim gan kia, cả đời này anh không muốn nếm trải nữa.
"Ừm!"
Tô Vũ Đồng gật đầu.
Chỉ cần đời này anh đối xử tốt với cô, không khiến cô nghi ngờ bất cứ điều gì, thì cô sẽ không rời khỏi anh.
Thấy Tô Vũ Đồng đồng ý, Mộ Diệc Thần nhìn sang Niên Niên, nói: "Niên Niên, con làm nhân chứng nhé, mẹ đã đồng ý rằng sẽ không bao giờ rời xa chúng ta, con đã thấy hết rồi đúng không?"
Niên Niên là con trai của hai người, là người có tư cách nhất để làm chứng cho tình yêu của hai người.
Niên Niên nghe Mộ Diệc Thần nói thế, cậu bé cười híp mắt nói rằng: "Vâng, con thấy rồi, mẹ đã đồng ý với bố rằng sẽ mãi mãi không rời khỏi chúng ta.
"
Giờ phút này cậu bé mới mục đích khi bố dẫn theo mình, hóa ra chỉ để làm nhân chứng.
Nhưng làm chứng cho bố và mẹ, cậu bé