Tiểu Hạ đứng phía sau thấy thế thì rất muốn nói cho Tô Vũ Đồng biết rằng, tối qua ông chủ nhà cậu ta đã uống rượu cả một đêm, thế nhưng cậu ta không dám, chỉ có thể buồn rầu siết chặt tay.
Tô Vũ Đồng nghe Cố Triều Tịch nói mình không khỏe, cô vội vàng lấy một hộp thuốc dạ dày trong túi xách ra: "Đây là thuốc trước đây Nghiên Nghiên đã chuẩn bị cho em, hiệu quả rất tốt, anh mau uống một viên đi.
"
Khi cô bị bệnh, Cố Triều Tịch đã chăm sóc cô chu đáo, bây giờ anh không khỏe, tất nhiên cô sẽ quan tâm lại.
"Được.
"
Cố Triều Tịch không muốn thấy cô lo lắng, anh ta nhận lấy do thuốc, không chút do dự uống một viên, rồi nói: "Em xem qua hợp đồng đi, nếu không có vấn đề thì chúng ta ký tên.
"
Tô Vũ Đồng mỉm cười: "Em đã xem qua rồi, A Tịch, điều kiện anh cho Tô thị chúng em quá ưu đãi, anh yên tâm, chúng em chắc chắn sẽ làm tốt cho anh.
"
"Ừm, anh tin em.
"
Trên gương mặt Cố Triều Tịch hiện lên nét cười, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn không nhịn được mà nhìn vào chiếc nhẫn trên tay cô, hơi thay đổi.
"Vậy em ký nhé.
"
Tô Vũ Đồng cười nói.
"Ừm!"
Cố Triều Tịch nghe lời cô, lấy bút ra đưa cho cô.
Tô Vũ Đồng không khách sáo cầm lấy, cô ký tên mình lên bản hợp đồng.
Sau khi ký tên xong thì đưa bút lại cho Cố Triều Tịch: "A Tịch, đến anh này.
"
Cố Triều Tịch nhận lấy bút, cũng ký tên mình xuống.
Nhìn hai cái tên song song với nhau, Cố Triều Tịch hy vọng đây không phải hợp đồng mà là giấy kết hôn.
Tô Vũ Đồng thấy anh lo lắng, cô tưởng rằng anh bị đau hơn cho nên vội nói: "Không được, em phải đưa anh đến bệnh viện khám chút mới được.
"
Cố Triều Tịch nghe cô nói thế thì như được gợi ý, anh ta nói: "Không cần đến bệnh viện đâu, em đưa anh về nhà được không?"
Anh ta không cam tâm!
Mộ Diệc Thần thì có gì tốt, anh ta chỉ biết làm tổn thương Tô Vũ Đồng, thế sao cô vẫn muốn ở bên cạnh anh ta.
Cố Triều Tịch chỉ muốn cố gắng cho bản thân mình thêm một chút.
Tô Vũ Đồng không hề biết Cố Triều Tịch đang suy nghĩ điều gì, cô nghe anh bảo muốn mình đưa về nhà cho nên bèn đưa bản hợp đồng cho Tiểu Vi: "Cô mang hợp đồng về công ty cho mọi người bắt đầu làm việc.
"
Cô có thể không ở công ty, thế nhưng công việc không thể dừng được.
"Vâng thưa Tổng giám đốc Tô.
"
Tiểu Vi nhận lấy hợp đồng, xoay người đi.
Thấy cô ấy đi rồi thì Tô Vũ Đồng mới nhìn Cố Triều Tịch: "A Tịch, anh không khỏe, hôm nay đi xe của em nhé.
"
Nếu anh muốn về nhà, vậy cô sẽ đưa anh về nhà.
"Ừm, được.
"
Cố Triều Tịch gật đầu, chỉ cần cô đưa anh ta về, ngồi xe nào cũng được.
Thấy anh đồng ý thì Tô Vũ Đồng đứng lên, nói: "Anh có thể tự đi không? Có cần em dìu anh không?"
"Em có thể đỡ anh chứ?" Cố Triều Tịch hỏi, trong mắt anh hiện lên tia sáng.
"Được.
"
Tô Vũ Đồng nói xong thì cầm theo túi xách của mình đến bên cạnh Cố Triều Tịch, đỡ anh lên.
Cố Triều Tịch thấy cô gầy yếu như thế nhưng vẫn cố gắng đỡ mình dậy thì lòng anh ta hơi động, anh ta xác định trong lòng cô có mình.
Tiểu Hạ thấy Tô Vũ Đồng đỡ Cố Triều Tịch đi thì cũng tự động tránh đi, nếu cậu ta theo sau, e rằng ông chủ sẽ không diễn tiếp được nữa.
Cũng thật khó cho ông chủ, thường ngày đều là những cô gái khác hao tâm tổn sức với anh ta, bây giờ lại đổi vai.
Lại giả bộ bệnh vì cô Tô.
Thế nhưng như vậy cũng tốt, có thể khiến cô Tô ở lại.
Cậu ta đã đi theo ông chủ nhiều năm, thật ra tuổi thơ của ông chủ cũng không hạnh phúc mấy, bây giờ cậu ta rất mong ông chủ có thể hạnh phúc.
Nhà Cố gia.
Đây là lần đầu tiên Tô Vũ Đồng đến nhà Cố Triều Tịch, cô cho rằng nhà anh cũng nhiều người hầu như nhà Mộ Diệc Thần, thế nhưng không ngờ căn nhà trống rỗng, không có ai cả.
"A Tịch, anh ở một mình à?"
Tô Vũ Đồng đỡ Cố Triều Tịch ngồi xuống ghế salon.
Cố Triều Tịch nói: "Anh ở đây một mình, mẹ và em gái anh đều ở Thành Tây.
"
"Anh còn có em gái à?"
Đây cũng là lần đầu Tô Vũ Đồng nghe Cố Triều Tịch nhắc đến người nhà của anh.
Cố Triều Tịch cười khổ: "Xưa nay em không hề hỏi anh.
" Anh ta nào có cơ hội