Hai người nói xong thì trừng mắt to mắt nhỏ với nhau.
Sau khi Tô Vũ Đồng lấy thuốc về thì thấy hai người lại đấu đá với nhau bằng mắt thì chợt thấy đau đầu, cô đưa thuốc cho Mộ Diệc Thần xong thì nói với Cố Triều Tịch: "Xem ra bão vẫn không ngừng, e rằng đêm nay phải làm phiền anh rồi.
"
Nghe cô nói thế, Cố Triều Tịch và Mộ Diệc Thần cùng nhìn sang.
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng chủ động ở lại thì trong lòng vui vẻ, cười nói: "Tuy rằng phòng khách nhà anh không nhiều, nhưng cho hai người mỗi người một phòng vẫn đủ.
"
Nghe anh trả lời thế, Tô Vũ Đồng gật đầu: "Em mệt rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người mau nghỉ ngơi.
"
Đây là cách duy nhất tách được hai người này ra.
Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch đều biết sức khỏe cô không tốt, cũng đều biết hôm nay cô đang trong kỳ sinh lý, nên khi nghe nói thế hai người đều đồng thanh đáp: "Được!"
Hiếm khi Tô Vũ Đồng thấy họ cùng chung suy nghĩ như thế, cô mỉm cười: "Vậy hai người mau uống thuốc đi, em phải dọn ly nữa.
"
Cô phải tận mắt thấy hai người họ đi ngủ mới yên tâm được.
Hai người nghe lời cô, tự giác uống thuốc của mình, sau đó một người trở về phòng ngủ, một người đi vào phòng khách.
Thấy hai người đều đóng cửa phòng lại, Tô Vũ Đồng buồn cười lắc đầu một cái, sau đó dọn ly nước đi.
Sau khi dọn dẹp xong, cô lại lấy gạo.
Nơi này chỉ có mình cô là phụ nữ, hai người kia lại là bệnh nhân, cho nên cô không trông cậy vào được.
Cô sẽ làm bữa sáng ngày mai, hai người họ một người bị cảm một người bị sốt, nấu một nồi cháo trắng là thích hợp nhất.
Nấu cháo xong thì cô lấy điện thoại ra, mở đèn pin điện thoại lên rồi bắt đầu tắt hết đèn, soi đường về phòng khách.
Không có Tô Vũ Đồng bên cạnh, Mộ Diệc Thần không ngủ được, anh nằm trên giường trong phòng khách nhà Cố Triều Tịch lăn qua lăn lại, cuối cùng anh quyết định đi đến phòng ngủ của Tô Vũ Đồng, như thế anh vội xuống giường mở cửa ra ngoài, anh vừa đi đến trước cửa phòng của Tô Vũ Đồng thì đã thấy Cố Triều Tịch.
Ánh mắt Mộ Diệc Thần trầm xuống, lạnh giọng chất vấn: "Cố Triều Tịch, anh muốn làm gì?"
Tối rồi không ngủ, đến đứng trước cửa phòng của Tô Vũ Đồng để làm gì?
"Vậy anh muốn làm gì?" Cố Triều Tịch không giải thích, dùng giọng nói lạnh băng hỏi lại anh.
Ban ngày anh ta đã ngủ quá nhiều, tối rồi anh ta chỉ muốn đến xem Tô Vũ Đồng một lát mà thôi, bây giờ cô đang trong kỳ sinh lý, anh ta có thể làm gì?
"Anh đừng quên, cô ấy là người phụ nữ của tôi!"
Mộ Diệc Thần tuyên bố chủ quyền với Cố Triều Tịch, trong ánh mắt anh hiện lên tia sáng nguy hiểm.
Anh và Tô Vũ Đồng là vợ chồng hợp pháp, Cố Triều Tịch xen vào được à!
Anh ta hỏi thế có thấy buồn cười không!
Anh ta là ai chứ hả!
"Anh? Ha ha, Mộ Diệc Thần, anh có nhớ trước đây tôi đã nói gì với anh không? Anh có dám cạnh tranh công bằng với tôi không?"
Anh ta không muốn buông tay Tô Vũ Đồng, không muốn chút nào.
Nghe Cố Triều Tịch nói, Mộ Diệc Thần bật cười, trong đôi mắt lóe lên tia sáng đắc ý: "Hôm qua cô ấy đã đồng ý tổ chức đám cưới với tôi!"
Như thế vẫn chưa đủ rõ ràng à!
Người cô yêu nhất là Mộ Diệc Thần anh chứ không phải Cố Triều Tịch.
Cố Triều Tịch siết chặt bàn tay: "Tôi sẽ không để cô ấy gả cho anh đâu!"
Từ khi anh ta quen biết Tô Vũ Đồng đến hôm nay, anh ta là người thấy rõ nhất Mộ Diệc Thần đã tổn thương cô đến mức nào.
Mộ Diệc Thần không phải một người chồng tốt với cô, anh ta mới phải!
"Chuyện này anh không quyết định được!"
Mộ Diệc Thần thấy Cố Triều Tịch muốn ngăn cản Tô Vũ Đồng và anh tổ chức lễ cưới, sự nguy hiểm trong mắt lan tràn ra khắp toàn thân.
Ai dám phá hoại hạnh phúc của anh, chính là kẻ thù lớn nhất đời này của anh!
Anh sẽ cùng kẻ đó không chết không ngừng!
"Vậy thì chờ xem!"
Cố Triều Tịch quyết định liều chết đến cùng với Mộ Diệc Thần.
Đây là lần đầu tiên anh ta thật lòng yêu một cô gái, anh ta không chấp tay nhường cô cho người khác một cách dễ dàng như thế!
"Chờ xem thì chờ xem, tôi sợ anh à!"
Mộ Diệc Thần cũng lạnh lùng nhìn lại Cố Triều Tịch, trong không khí dần lan tỏa mùi thuốc súng.
"Hừ!"
Cố Triều Tịch hừ lạnh một tiếng, xoay người về phòng.
Mộ Diệc Thần nghe anh ta hừ như thế thì cũng hừ lại một tiếng, rồi cũng về phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Vũ Đồng vừa nấu bữa sáng xong thì Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch cũng vừa thức, hai người một thì mặc áo ngủ