“Anh cảnh sát, tôi có thể gọi điện thoại cho luật sư được không?” Tô Vũ Đồng nhìn cảnh sát hỏi.
Hiện giờ Mộ Diệc Thần và Tiểu Dương đều đang ở nước ngoài, Cố Triều Tịch là bên hợp tác nói không chừng anh ta cũng sẽ bị điều tra.
Thế nên cô không thể ngồi đây chờ chết được, cô nhất định phải tự cứu mình ra bằng cách gọi điện thoại cho Tần Hồng Vũ mới được.
“Được!”
Cảnh sát thấy cô có lý do chính đáng nên đã đồng ý.
Có được sự cho phép của cảnh sát, ngay lập tức Tô Vũ Đồng gọi điện thoại cho Tần Hồng Vũ, cô kể rõ với anh ta đầu đuôi sự việc.
Tần Hồng Vũ nghe xong thì cảm thấy sự việc có hơi phức tạp rất khó giải quyết, anh ta nói: “Mợ chủ, cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình điều tra rõ ràng chuyện này.”
Tô Vũ Đồng là nữ chủ nhân của Hoa Thành, cũng coi như là bà chủ của anh ta, cô xảy ra chuyện anh ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Tô Vũ Đồng nghe thấy Tần Hồng Vũ nói như thế thì cảm kích nói một câu: “Luật sư Tần, cảm ơn anh nhiều.”
Hiện tại thì trong tất cả những người cô quen biết chỉ có anh ta mới có năng lực này.
Tần Hồng Vũ nghe thấy Tô Vũ Đồng nói như thế thì anh ta nói: “Mợ chủ, cô đừng khách sáo với tôi như thế, đây là việc tôi nên làm thôi.”
Tần Hồng Vũ là luật sư của Hoa Thành, nữ chủ nhân của Hoa Thành gặp chuyện thì đương nhiên anh ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ rồi.
“Vậy tôi sẽ đợi tin tốt từ anh.”
Sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng, nếu như không mau chóng giải quyết thì không chỉ có cô mà đến cả Tô Thị cũng sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Điều kiêng kỵ nhất trong kinh doanh bất động sản chính là để xảy ra vụ án giết người như vậy.
Nếu như không trả lại trong sạch cho bản thân cô và Tô thị thì sau này ai còn dám hợp tác với Tô thị nữa, còn ai dám mua nhà của Tô Thị nữa.
“Mợ chủ cứ yên tâm!”
Tần Hồng Vũ nói xong thì Tô Vũ Đồng cúp máy, dẫn theo Điềm Điềm và Tiểu Vi đi theo cảnh sát.
Sáu năm trôi qua, cô lại bước vào cục cảnh sát Giang Thành với tư cách là một kẻ tình nghi.
Bà Mộ biết việc Tô thị xảy ra chuyện, Tô Vũ Đồng bị cảnh sát bắt đi nên đã nhanh chóng bảo chú Ngô đi khống chế bên truyền thông phát tán tin tức lung tung.
Nhưng không biết lý do tại sao buổi chiều chuyện thi thể đứa bé ở công trường toà nhà văn phòng của Tô thị bị phanh phui trên weibo.
Ngay lập tức Tô thị và Tô Vũ Đồng đều bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió.
Gian thương, người đẹp rắn rết đã trở thành biệt danh của Tô Vũ Đồng.
Weibo của Tô Vũ Đồng cũng bị mắng chửi thậm tệ.
Cô từ một người con gái đẹp nhất Giang Thành bỗng chốc biến thành người phụ nữ độc ác nhất Giang Thành.
Sau khi Mộ Diệc Thần biết được tin tức thì anh vô cùng khó chịu.
Anh dặn dò Tiểu Dương ở lại bệnh viện trông nom Chu Lệ Đồng, còn anh thì lại lập tức đặt vé máy bay đi về ngay trong đêm.
Tô Vũ Đồng và Tiểu Vi còn có Điềm Điềm và mấy quản lý công trường đều lần lượt bị cảnh sát thẩm vấn.
Lúc bắt đầu thẩm vấn lần thứ hai thì Tô Vũ Đồng nhìn thấy Cố Triều Tịch ở bên ngoài.
“Vũ Đồng!”
Cố Triều Tịch trông thấy Tô Vũ Đồng thì vội vàng gọi tên cô.
Cảnh sát đã triệu tập những người có liên quan đến công trường tới.
Cố Triều Tịch vốn dĩ không cần phải tự mình đến tận đây nhưng vì muốn được gặp Tô Vũ Đồng, muốn biết được tình hình hiện tại của cô nên anh ta mới tới.
“A Tịch.”
Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng Cố Triều Tịch gọi mình thì nhanh chóng đi về phía anh ta.
“Xin lỗi, hai người không thể nói chuyện với nhau được.”
Cảnh sát ngăn cản Tô Vũ Đồng đến gần Cố Triều Tịch, sợ là bọn họ sẽ thông đồng với nhau bịa đặt lời khai.
Tuy than phận của hai người này đều không tầm thường nhưng hiện tại vụ án này đang được rất nhiều người quan tâm, người dân trong thành phố phản ứng kích động nên đã không thể bưng bít được chuyện này nữa rồi.
Vậy nên cảnh sát trưởng đã ra lệnh dù cho đối phương có là ai thì cũng nhất định phải điều tra cho rõ ràng.
Tô Vũ Đồng nghe thấy cảnh sát nói vậy thì dừng lại.
“Anh Cố, anh có thể về được rồi.” Cảnh sát nói với Cố Triều Tịch đang chăm chú nhìn Tô Vũ Đồng.
Cố Triều Tịch lưu luyến nhìn Tô Vũ Đồng một cái rồi xoay người rời đi.
Anh ta sẽ không để cô phải chịu uất ức đâu.
Sau khi Cố Triều Tịch rời khỏi sở cảnh sát thì anh ta đi thẳng tới biệt thự nhà họ Cố ở Tây Thành.
“Anh ơi!”
Cố Nhã Nhã nhìn thấy Cố Triều Tịch quay về thì vui vẻ chạy đến trước mặt anh ta rồi kéo lấy cánh tay anh ta.
Gương mặt Cố Triều Tịch u ám không có một chút độ ấm nào, anh kéo lấy cánh tay của cô ta đang nắm lấy tay mình ra.
Một hành động đơn giản như thế lại khiến Cố Nhã Nhã vô cùng đau lòng, cô