Cố Xuân Mính thấy con trai của mình bị đánh ngã trên mặt đất, con gái cũng bị khống chế thì vô cùng tức giận nhìn về phía bà Mộ: “Con khốn Jenny Mộ này, xem ra hôm nay mày đã chuẩn bị trước khi tới đây!”
Bà Mộ chỉ im lặng nhìn Cố Xuân Mính, trên khuôn mặt xinh đẹp quý phái tràn đầy vẻ thảo phạt: “Cố Xuân Mính, bà ăn nói cho hẳn hoi.
Chúng tôi chỉ tới đây để đòi một lời giải thích cho Vũ Đồng thôi.
Bản thân bà làm chuyện sai trái, không những không hối hận mà còn nói ra những lời độc ác.
Đúng là chẳng thay đổi một chút nào!”
“Ha ha ha!”
Cố Xuân Mính cười, bà ta cười nhưng nước mắt lại chảy ra, trừng mắt với bà Mộ và nói: “Jenny Mộ, đừng có nói dễ nghe như vậy.
Năm xưa, mày còn làm chuyện trái với luân thường đạo lý hơn tao nhiều!”
Cả đời này Cố Xuân Mính cũng không quên tổn thương mà bà Mộ mang tới cho mình.
Bây giờ, bà ta chỉ sai người đánh đứa con dâu của bà Mộ thôi mà bà ấy đã không chịu được rồi.
Bà Mộ thấy bà ta vẫn cố chấp như ngày xưa nên nói ngay: “Cố Xuân Mính, tôi đã nói với bà rất nhiều lần về chuyện năm xưa rồi.
Sau khi bà và Hạo Bạch chia tay thì hai chúng tôi mới yêu nhau.
Tôi không hề phá hoại tình cảm của hai người.”
Hạo Bạch? Mộ Hạo Bạch?
Mộ Diệc Thần ngây ra, đây chính là tên của bố anh.
Hóa ra bố mình có gút mắc tình cảm với mẹ của Cố Triều Tịch.
Chẳng lẽ anh ta là...
Anh nhìn về phía Cố Triều Tịch với vẻ mặt khó tiếp nhận được.
Không ngờ, người đàn ông đấu với Mộ Diệc Thần gần mười năm này lại có liên quan tới mình.
Trong lòng anh ta rõ mọi chuyện, nhưng Cố Triều Tịch lại không muốn đáp lại anh mà chỉ nhắm mắt lại.
Anh ta không muốn liên quan gì tới Mộ Hạo Bạch.
Tuổi thơ của Cố Triều Tịch vô cùng u ám, mọi sự đau khổ đều tới từ sự cố chấp của mẹ đối với người được gọi là bố kia.
Từ nhỏ, anh ta đã bị huấn luyện như một con rối, bị ép buộc một cách nghiêm khắc.
Chắc hẳn, tất cả các bạn nhỏ khác đều có tuổi thơ vui vẻ, nhưng đối với Cố Triều Tịch thì đó chỉ là một giấc mơ.
Bây giờ, trong lòng Cố Xuân Mính hận bà Mộ tới thấu xương, bà ta vốn chẳng nhìn thấy vẻ cay đắng trên mặt Cố Triều Tịch.
Cố Xuân Mính nói với giọng điệu cực đoan: “Có ma mới tin mày.
Hôm nay, tao sẽ vạch trần bộ mặt thật của mày ngay trước mặt Mộ Diệc Thần.
Hai chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, là bạn thân nhất của nhau.”
“Hạo Bạch yêu tao trước, nếu ông ấy có ý với mày thì ngay từ đầu phải theo đuổi mày chứ? Rõ ràng chính mày quyến rũ Hạo Bạch nên ông ấy mới thay lòng đổi dạ.
Thế mà mày còn ở đây nói chúng tôi chia tay thì mày và ông ấy mới tới với nhau.
Con khốn Jenny Mộ, mày đừng mong sẽ tẩy trắng được.”
Bà ta và Mộ Hạo Bạch đã tới thời điểm bàn về cưới hỏi.
Nhưng đột nhiên, ông ấy lại đề cập tới chuyện chia tay, hủy bỏ hôn ước một cách dứt khoát.
Tất cả những chuyện này là vì Jenny Mộ.
Cố Xuân Mính cảm thấy bản thân đúng là mù nên mới làm chị em tốt với bà ấy tới hai mươi mấy năm.
Bây giờ nghĩ lại đúng là buồn cười.
Bà Mộ thấy bà ta lên án mình thì bình tĩnh nói: “Tôi không tẩy trắng gì hết.
Tất cả những lời mà tôi nói đều là sự thật.
Cố Xuân Mính, bà là người rõ hơn ai hết về chuyện Hạo Bạch chết thế nào.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi mà bà vẫn nhớ những thứ này, có ý nghĩa gì không? Chẳng lẽ bà không cảm thấy mệt mỏi sao?”
Cố Xuân Mính nghe thấy bà Mộ nói như vậy thì kích động nói: “Ông ấy chết rồi, nhưng mày còn chưa chết.
Người phụ nữ của con trai mày lại có ý với con trai tao.
Jenny Mộ, mày mới là người không muốn để tao sống yên ổn.”
Có một số tổn thương đã định là theo bản thân cả đời, cho đến chết bà ta cũng không quên được.
Bà Mộ nghe thấy Cố Xuân Mính nói vậy thì đáp lại: “Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện không để bà được sống yên ổn.
Vũ Đồng cũng chẳng có ý gì với con trai bà.
Con bé và con trai tôi rất yêu thương nhau, chúng còn có một đứa con trai đáng yêu, tự bản thân bà nghĩ nhiều mà thôi.
Cố Xuân Mính, bà biết vì sao Hạo Bạch lại rời xa bà không? Cũng là vì bà đa nghi, thích ngờ vực và cố chấp.”
Bà ta như vậy khiến Mộ Hạo Bạch cảm thấy mệt mỏi, cho nên ông ấy mới quyết định chia tay.
Nhưng Cố Xuân Mính lại một mực không chịu chia tay, lại còn bỏ thuốc Mộ Hạo Bạch và mang bầu Cố Triều Tịch.
Sau này, bà ta còn dùng đứa con để uy hiếp ông ấy.
Cuối cùng, Mộ Hạo Bạch bị ép tới mức bệnh tim đột phát.
Cố Xuân Mính nghe được lời chỉ trích của bà Mộ, cảm xúc của bà ta càng bất ổn hơn: “Mày câm miệng cho tao.
Không phải như vậy, rõ ràng mày đã dùng thủ đoạn hèn hạ.
Tao thấy