Khi Cố Triều Tịch nghe thấy Cố Nhã Nhã hỏi như vậy, anh ta sốt ruột nói, “Ngày gì?”
Anh ta chỉ biết rằng hôm nay là ngày mở phiên tòa xét xử vụ tai nạn ở công trường, những cái khác anh ta thực sự không biết.
Cố Nhã Nhã thấy anh ta như vậy, nước mắt lưng tròng nói, “Anh, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em.
”
Cô ta đến đây mục đích là để được anh chúc mừng sinh nhật, Cố Nhã Nhã cảm thấy rất khó chịu khi bị anh ta đối xử như thế này.
Cô ta đã đợi mười năm rồi, mười năm qua lúc nào cô cũng đợi đến ngày này!
Cố Triều Tịch nghe thấy lời cô ta nói, sau đó mới chợt nhớ ra hôm nay đúng là sinh nhật của cô ta, nghĩ đến vừa rồi mình thờ ơ với cô ta như vậy, quả thật là không tốt, vậy nên mở miệng nói: “Nhã Nhã, xin lỗi, anh quên mất, em muốn quà gì?”
Mặc dù họ không phải là anh em ruột nhưng suy cho cùng vẫn là anh em kết nghĩa của nhau mười năm, phận làm anh trai ít nhất cũng nên tặng một món quà.
Cố Nhã Nhã nghe Triều Tịch bảo cô ta chọn một món quà, nỗi ấm ức trong lòng cô ta ngay lập tức tan biến, hào hứng hỏi: “Quà gì cũng được sao?”
“Quà gì cũng được!” Cố Triều Tịch trả lời.
Chỉ cần không quá đáng, anh ta sẽ đồng ý.
Cố Nhã Nhã nghe thấy câu trả lời khẳng định của anh thì mỉm cười nói: “Vậy thì em muốn anh ăn tối với em!”
Có một bữa tối dưới ánh nến với anh trai là mong ước đã ấp ủ từ lâu của cô ta.
Cố Triều Tịch gật đầu đáp ứng ngay lập tức, “Được!”
Yêu cầu này không quá đáng, đi ăn tối cùng nhau vào ngày sinh nhật là chuyện bình thường.
Thấy anh ta đồng ý, Cố Nhã Nhã vô cùng thích thú nói: “Cảm ơn anh!”
Chỉ một bữa tối dưới ánh nến của hai người, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô ta hạnh phúc lắm rồi.
“Vào đi, lát nữa anh đưa em đi ăn.
”
Nếu đã đồng ý với cô rồi thì anh không có lý do gì để bảo cô về nhà nữa, anh lựa chọn bảo cô vào nhà ngồi chờ.
“Vâng!” Cố Nhã Nhã vui vẻ gật đầu, rồi đi theo Cố Triều Tịch vào trong.
Khi đến phòng khách, cô ta nhìn thấy phóng viên đang phỏng vấn Tô Vũ Đồng trên TV, nụ cười trên mặt cô ta lập tức trở nên cứng đờ.
Cô ta cứ nghĩ sau sự việc lần này, anh trai sẽ không còn để ý đến Tô Vũ Đồng nữa.
Cố Triều Tịch thấy cô ta nhìn chằm chằm vào TV liền tắt đi, “Kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ chính thức diễn ra sau một tháng nữa, em có thể tranh thủ thời gian đi đọc sách một lát, anh đi giải quyết công việc trước đã.
”
Hai ngày nay tâm trạng không tốt, anh ta không đến công ty, công việc đều xử lý ở nhà.
“Vâng.
”
Nhìn thấy Cố Triều Tịch vẫn đang ầm thầm theo dõi Tô Vũ Đồng ở nhà, Cố Nhã Nhã cảm thấy rất khó chịu, nhưng khi nghe nói anh ta sẽ giải quyết công việc, cô ta ngoan ngoãn đồng ý, đặt cặp sách xuống và lấy sách ra.
Cố Triều Tịch thấy cô ta đang đọc sách, liền đi vào phòng làm việc.
Bảy giờ tối, Cố Triều Tịch đưa Cố Nhã Nhã đến nhà hàng kiểu Tây yêu thích của mình, không bao lâu sau khi ngồi xuống, Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng cũng đến nhà hàng này cùng với Niên Niên.
Niên Niên tinh mắt nhìn thấy Cố Triều Tịch và Cố Nhã Nhã, nhưng không nói thẳng với bố mẹ mình, cậu bé chỉ nói với Tô Vũ Đồng: “Mẹ, con không muốn ăn ở đây.
”
Cậu bé không thích Cố Triều Tịch, và Cố Nhã Nhã thì lại càng không, cậu không muốn ăn chung một nhà hàng với họ.
Tô Vũ Đồng cảm thấy hơi kỳ lạ khi nghe những gì cậu bé nói nên gặng hỏi: “Niên Niên, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị với con sao?”
Đây là nhà hàng phương Tây tốt nhất trong thành phố.
“Không ngon.
”
Thực ra chú Cố cậu bé còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng Cố Nhã Nhã kia cậu bé không thể chấp nhận được, cho nên không được.
Mộ Diệc Thần nghe thấy những lời nói của cậu bé, anh bảo: “Niên Niên, hôm nay mẹ con đã rất mệt rồi, con đừng bắt mẹ đi tới đi lui nữa, chúng ta ăn cơm tạm ở đây nhé?”
Hôm nay bị phóng viên bao vây gần hết cả ngày, thời tiết nắng nóng mà cô vẫn đi giày cao gót, nghĩ đến đây anh cảm thấy xót xa, không muốn cô đi nữa.
Niên Niên từ bỏ ý định đổi nhà hàng khi nghe bố nói mẹ bị mệt, cậu hiểu chuyện gật đầu, “Vâng ạ.
”
Vì không để mẹ mệt, cậu cố gắng ăn ở đây vậy.
Tô Vũ Đồng khẽ cười, “Niên Niên ngoan quá, lát nữa