Sau khi anh ấy ngồi xuống, Tô Vũ Đồng đích thân pha cho anh một tách cà phê, sau đó ngồi đối diện với anh.
Cố Triều Tịch nhìn Tô Vũ Đồng nói: "Vũ Đồng, anh đã cảnh cáo Nhã Nhã rồi, sau này em ấy không dám làm gì em nữa đâu.
Anh thực sự xin lỗi, tất cả đều là vì anh, em ấy suýt nữa làm tổn thương em.
"
Đều tại anh, nếu anh nghiêm khắc với Nhã Nhã hơn một chút, em ấy sẽ không thô lỗ và quá đáng như vậy.
Tô Vũ Đồng nghe xong nói: "Quả thật có nhân tố của anh, Triều Tịch, em cảm thấy tình cảm của Cố Nhã Nhã dành cho anh rất khác thường.
"
Cô cũng là một cô gái, tình cảm của Cố Nhã Nhã đối với Cố Triều Tịch chắc chắn không chỉ đơn giản là mối quan hệ anh em.
Biểu hiện tối qua của cô ta rất giống như một người phụ nữ ghen tuông.
Theo trực giác phán đoán của cô, có vẻ như Cố Nhã Nhã thích Triều Tịch.
Cố Triều Tịch nghe cô nói như vậy, vẻ xấu hổ hiện trên khuôn mặt của anh, nhanh chóng giải thích: "Vũ Đồng, em đừng hiểu lầm, bảy tuổi Nhã Nhã đã đến nhà anh, em ấy lớn lên bên cạnh anh, em ấy chỉ là có chút phụ thuộc vào anh mà thôi.
"
Từ nhỏ tới lớn cô ta rất thích dính lấy anh, anh đã quen rồi.
Nhưng Vũ Đồng không biết, anh phải giải thích rõ ràng với cô.
Trừ cô ra, trong lòng anh không có người con gái nào khác.
Nghe được lời giải thích của anh, Tô Vũ Đồng liền mỉm cười, "Hóa ra là như thế.
"
Chỉ mong thôi, chỉ mong nó thật sự giống như những gì Triều Tịch nói, Cố Nhã Nhã chỉ dựa dẫm vào anh, không có tình cảm nào khác, nếu không thật sự quá kinh thế hãi tục.
Nhìn thấy Tô Vũ Đồng tin tưởng, Cố Triều Tịch nói, "Tối qua hại em không có bữa ăn ngon, sắp đến giờ cơm trưa rồi, anh mời em đi ăn nhé, coi như thay cho lời xin lỗi của Nhã Nhã.
"
Tối hôm qua nhìn thấy Mộ Diệc Thần nắm tay cô, trái tim anh như thắt lại, một lúc lâu cũng không thể quay lại.
Tối qua anh về nhà thức cả đêm, trời sáng rồi anh không đến Đại Phong mà đến Tô thị tìm cô, nhưng cô đang họp, anh liền đợi.
"Được chứ!"
Tô Vũ Đồng sẵn sàng đồng ý.
Cô là bạn của Cố Triều Tịch, tối hôm qua sau khi biết về cuộc sống của anh, cô luôn canh cánh trong lòng, đúng lúc tranh thủ ăn một bữa cơm là có thể thoải mái chút rồi.
Anh đối xử với cô rất tốt cô cũng nên đối xử tốt với anh.
Thấy cô đồng ý, Cố Triều Tịch rất vui mừng, "Vậy em muốn ăn gì?"
Chỉ cần cô vẫn sẵn sàng hòa hợp với anh, thì anh vẫn còn cơ hội.
Tô Vũ Đồng trả lời: "Em sao cũng được, anh biết em không kén ăn mà.
"
"Vậy tìm một quán gần công ty của em nhé?" Cố Triều Tịch hỏi ý kiến của cô.
"Ừm.
" Tô Vũ Đồng gật đầu, không có ý kiến gì.
"Vậy đi thôi.
"
Cố Triều Tịch cười nói, bước ra ngoài, Tô Vũ Đồng cầm túi xách theo sau.
Hai người vừa đi đến cửa Tô thị, điện thoại di động của Tô Vũ Đồng vang lên, cô lấy ra xem, là Mộ Diệc Thần gọi đến, cô liền trả lời: "Alo, Diệc Thần.
"
"Em đang làm gì đấy?"
Mộ Diệc Thần vừa lái xe vừa hỏi, trên mặt tràn đầy ý cười.
Chẳng qua mới xa nhau có một buổi sáng, nhưng anh đã nhớ cô quá rồi, nên lập tức đến Tô thị, anh muốn cho cô một bất ngờ.
Tô Vũ Đồng sợ Mộ Diệc Thần hiểu lầm nên không nhắc đến Cố Triều Tịch, nói: "Em đang định đi ăn cơm.
"
Mộ Diệc Thần nghe thấy cô sắp đi ăn cơm, nụ cười càng trở nên ngọt ngào, "Ăn ở nhà hàng nào vậy?"
Anh muốn hỏi rõ ràng, lát nữa anh có thể đi qua tìm cô.
Tô Vũ Đồng thản nhiên đáp: "Nhà hàng Tứ Xuyên!"
Đây là nhà hàng gần công ty cô nhất, trước đây cô thường đến đó ăn.
Mộ Diệc Thần khẽ cười, "Ừ, anh biết rồi, vậy em ăn đi, anh cúp máy.
"
"Vâng!"
Tô Vũ Đồng nói xong liền cúp điện thoại.
Thấy cô cúp máy, Cố Triều Tịch nói: "Chúng ta đi ăn nhà hàng Tứ Xuyên à?"
Tô Vũ Đồng cười nói: "Anh không thích ăn cay, đi nhà hàng Tứ Xuyên làm gì, chúng ta đến nhà hàng Quảng Đông bên cạnh nhà hàng Tứ Xuyên đi.
"
Cố Triều Tịch nghe thấy lời cô nói, cô thế mà lại nhớ được mình không thích ăn cay, trong lòng khẽ động, dùng đôi mắt đào hoa nhìn cô, "Được, nghe theo em.
"
"Đi nào!"
Tô Vũ Đồng dẫn đầu đi ra ngoài, đưa Cố Triều Tịch đi về hướng nhà hàng Quảng Đông.
Mộ Diệc Thần lái xe đến khu vực lân cận của nhà hàng Tứ Xuyên, tình cờ nhìn thấy Tô Vũ Đồng và