Nghe câu trả lời của cô, Mộ Diệc Thần mỉm cười, những muộn phiền trước đó đều tan biến hết.
Cho dù tất cả mọi người trên thế giới này đều nghi ngờ anh như thế nào, chỉ cần có Tô Vũ Đồng tin tưởng anh là đủ rồi.
Nhìn thấy anh đã cười, Tô Vũ Đồng ôm anh một cái, nói: “Chúng ta về nhà thôi, bây giờ mẹ cũng chắc đang rất lo lắng.
”
Tối hôm qua quá vội vàng, quên mất không gọi điện về nhà.
Nghe lời của Tô Vũ Đồng, trong lòng Mộ Diệc Thần ấm áp, ánh mắt nhìn cô trở nên sâu sắc, “Được, chúng ta trở về nhà.
”
Tô Vũ Đồng mỉm cười, thay đổi vị trí chỗ ngồi với anh, khởi động xe, quay trở về nhà.
Nhà họ Mộ.
Sau khi bà Mộ biết xảy ra chuyện thì cả đêm không ngủ, vẫn luôn ngồi trong phòng khách đợi Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng trở về.
Nghe thấy tiếng động cơ của xe bên ngoài, bà lập tức nhìn ra ngoài cửa.
Chú Ngô thấy vậy, lập tức chạy ra ngoài xem, là xe của Mộ Diệc Thần, ông hét to một tiếng: “Bà chủ, cậu chủ và mợ chủ trở về rồi.
”
Trở về rồi!
Bà Mộ lập tức đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài cửa.
Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần nhìn thấy bà ấy xuất hiện thì lập tức chạy về phía bà ấy, hai người họ cùng nhau nhìn bà gọi một tiếng, “Mẹ!”
“Đã điều tra ra điều gì chưa?” Bà Mộ nhìn hai người họ hỏi.
“Điều tra được một ít.
”
Mộ Diệc Thần trả lời một câu, sau đó đem lời Ngải Mễ báo cáo với anh nói cho bà Mộ nghe.
Bà Mộ nghe xong, nhíu mày nói: “Không cần bảo Ngải Mễ điều tra nữa, mẹ cảm thấy chuyện này là Cố Xuân Mính làm!”
Bà ấy rất hiểu rõ Cố Xuân Mính, mỗi một chuyện bà ta làm đều sẽ không để lại lỗ hỏng nào.
Trong lòng có điều gì đó không hài lòng, bà ta tuyệt đối sẽ nghĩ cách trút hết ra.
Hai người họ cùng nhau lớn lên, sau này lại đấu đá biết bao nhiêu năm, thủ đoạn của bà ta, bà đều biết rất rõ, cũng đã từng chứng kiến rồi.
Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này thì đều nhìn nhau.
Đúng vậy, tại sao bọn họ lại không nghĩ đến Cố Xuân Mính nhỉ!
Người phụ nữ đó đến cả con ruột cũng tính toán chứ nói chi là bọn họ.
“Mẹ đoán Cố Xuân Mính nhất định sẽ cho người cướp lấy thị trường của chúng ta, con phải mau chóng lấy được chứng cứ.
” Bà Mộ bổ sung vào.
Đây là mánh khoé quen thuộc của Cố Xuân Mính, đạt được một tấc tất nhiên phải nhanh hơn một thước.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để bà ta thực hiện được!”
Mộ Diệc Thần đương nhiên tin tưởng lời bà Mộ.
Với tính cách hẹp hòi của Cố Xuân Mính, bà ta chắc chắn sẽ làm như vậy.
“Diệc Thần, vậy anh định làm như nào?” Tô Vũ Đồng hỏi.
Mộ Diệc Thần hơi cong môi, “Tất nhiên là đòn trả lại đòn, ăn miếng trả miếng rồi!”
Nếu như Cố Xuân Mính đã bất nhân, vậy thì đừng trách anh không bất nghĩa.
Nghe thấy lời của anh, Tô Vũ Đồng lo lắng hỏi: “Anh sẽ không học theo bọn họ động tay động chân đó chứ!”
Cố Xuân Mính thật là đáng hận, nhưng làm sao để trừng trị bà ta, cô đều không có ý kiến.
Thế nhưng cô không muốn dùng sinh mạng của những người vô tội làm công cụ báo thù.
Thấy cô lo lắng như vậy, Mộ Diệc Thần cười nhẹ, “Vũ Đồng, anh không phải là Cố Xuân Mính, em yên tâm đi.
”
Thủ đoạn của anh đều là dùng để đối phó với kẻ địch, người vô tội anh sẽ không động vào.
Nghe anh nói như vậy, Tô Vũ Đồng mới yên tâm, “Vậy thì tốt.
”
Mộ Diệc Thần nghe cô nói vậy, mỉm cười lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tần Hồng Vũ, “Lập tức báo cảnh sát, sau đó đi đến toà án khởi tố Cố Xuân Mính xúi giục Vương Tiểu Thái làm hại Vũ Đồng!”
Trong tay anh lại có bằng chứng phạm tội của Cố Xuân Mính, cho dù Cố Xuân Mính muốn chơi anh vậy thì anh sẽ cố gắng chơi với bà ta!
Tô Vũ Đồng nghe Mộ Diệc Thần nói với Tần Hồng Vũ như vậy, mỉm cười, “Hoá ra cách của anh là cái này!”
Chỉ cần đem kẻ xúi giục ra, những người nghe mệnh lệnh của bà ta lập tức giống như rắn mất đầu.
Mộ Diệc Thần cười nhẹ, “Vẫn khác một chút.
”
“Cái gì?”
Tô Vũ Đồng tò mò hỏi.
“Báo cáo xét nghiệm vết thương!”
Mộ Diệc Thần nói xong lập tức gọi điện cho Cung Thiếu Dương.
Cung Thiếu Dương nhìn thấy cuộc điện thoại đến của Mộ Diệc Thần, nghĩ rằng anh muốn hỏi tình hình của bệnh nhân bị bỏng đó nên lập tức nhận máy: “A lô, Diệc Thần? Tình hình của người lái xe đó rất ổn định, cậu yên tâm.
”
Người đó không thể chết, anh ấy nhất định trị khỏi giúp anh ta.
Nghe anh ấy nói vậy, Mộ Diệc Thần nói: “Thiếu Dương, cậu làm cho Vũ Đồng một báo cáo xét nghiệm vết thương, cần phải làm đến cấp bậc truy cứu trách nhiệm hình sự.
”
Cung Thiếu Dương nghe vậy thì có chút kinh ngạc, “Cậu