Chuyện này anh đã cho anh ta cơ hội để lựa chọn, không có cơ hội thương lượng nào hết.
Hoa Thành uy nghiêm bất khả xâm phạm!
“Vâng!”
Ngải Mễ nhìn tổng giám đốc của mình kiên định nói như vậy thì không dám ở lại lâu, lập tức xoay người rời đi.
Cố Triều Tịch thấy cô ấy xuất hiện, lập tức nhìn sang cô ấy.
Ngải Mễ đến trước mặt anh ta, nói: “Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Mộ chúng tôi bảo tôi nói với anh, anh ấy không có thời gian.
”
Cố Triều Tịch nghe Ngải Mễ nói vậy thì hiểu ý của Mộ Diệc Thần, anh đang nghiêm túc kiên quyết bắt mẹ của mình ngồi trong tù đây mà.
Không được, anh ta không thể nhìn mẹ mình ngồi tù, nghĩ đến lúc đó, anh ta lập tức quay người vào thang máy.
Anh ta phải tìm Tô Vũ Đồng, cô mới là người có liên quan, chỉ cần cô đồng ý không tố cáo mẹ anh ta vậy Mộ Diệc Thần cũng không còn cách nào.
Tô thị.
Sau khi Cố Nhã Nhã xuống xe, dáng vẻ hùng hổ xông vào cửa lớn Tô thị, đi thẳng đến phòng làm việc của Tô Vũ Đồng.
Điềm Điềm nhìn cô ta không giống với nhân viên của công ty thì lập tức chạy ra phía trước ngăn cản, “Cô này, xin hỏi cô có chuyện gì sao?”
Khí thế của cô ta hừng hực như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì!
Cố Nhã Nhã trừng mắt nhìn cô ấy, ngang ngược nói một câu, “Cút ra!”
Sau đó cô ta liền độc ác đẩy Điềm Điềm ngã xuống đất, lao thẳng tới phòng làm việc của Tô Vũ Đồng, lớn tiếng mắng chửi Tô Vũ Đồng: “Tô Vũ Đồng, cô là đồ đàn bà đê tiện.
”
Tô Vũ Đồng đang cùng một khách hàng đang nói chuyện làm ăn kinh doanh, nhìn thấy Cố Nhã Nhã đột nhiên lao vào mắng chửi người, không thể không dừng lại.
Điềm Điềm nghe thấy Cố Nhã Nhã mắng chửi tổng giám đốc Tô của bọn họ thì sợ hãi, nhanh chóng chạy qua phía Tô Vũ Đồng xin lỗi, “Tổng giám đốc Tô, xin lỗi, cô gái này cứ muốn lao vào.
”
Cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại, một chút phòng bị cũng không có thì đã bị cô ta đẩy ngã rồi.
Không thể ngăn cản cô ta đều là lỗi của cô ấy.
Vị khách tới nói chuyện làm ăn kinh doanh nhìn thấy tình huống liền nói với Tô Vũ Đồng: “Tổng giám đốc Tô đã có khách, vậy tôi xin phép về trước.
”
Chuyện kinh doanh này không có cách nào đàm phán tiếp được, nếu đã không được thì ở lại cũng không thích hợp lắm.
Cố Nhã Nhã tìm đến cửa, quả thực không thích hợp giữ khách hàng ở lại, Tô Vũ Đồng bèn nói: “Tổng giám đốc Lý, thành thực xin lỗi, ngày khác tôi sẽ mời anh ăn cơm.
”
“Không cần khách khí, cáo từ.
”
Lý tổng nói xong, lập tức dắt theo thư kí của mình rời đi.
Cố Nhã Nhã nhìn tổng giám đốc Lý sắp rời đi, lập tức chắn đường của ông ta, ngang ngược nói: “Vị này là tổng giám đốc Lý đúng không, trước tiên ông đừng đi, tôi sẽ cho ông biết Tô Vũ Đồng kia là loại người như thế nào, ông nhất định đừng hợp tác làm ăn với cô ta!”
Cô ta đã nói, Tô Vũ Đồng dám đắc tội với mẹ cô ta thì cô ta tuyệt đối sẽ không để cô như ý, bây giờ cơ hội đang đặt ra trước mắt, cô ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tổng giám đốc Lý nghe cô ta nói vậy thì hơi giật mình, “Xin hỏi cô là ai, tại sao lại nói những lời này?”
Người làm ăn kinh doanh sợ nhất là gặp phải đối phương không đáng tin cậy, nhất là bên địa ốc, vì vậy tổng giám đốc Lý nghe Cố Nhã Nhã nói, trong lòng có chút băn khoăn lo lắng.
Rốt cuộc đây là lần đầu tiên bọn họ hợp tác với Tô thị, ngộ nhỡ điều cô ta nói là thật thì sao?
Tô Vũ Đồng nhìn Cố Nhã Nhã muốn quấy nhiễu việc làm ăn của cô, lạnh lùng nghiêm túc nhìn Cố Nhã Nhã, “Cố Nhã Nhã, cô chỉ là một học sinh trung học mà thôi, biết thế nào là làm ăn kinh doanh sao? Cô hiểu bao nhiêu về bất động sản, cô có tư cách gì ở đây nói những lời đó!”
Cô sớm đã nhìn ra con nhóc này mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại là một đứa không bình thường.
Không ngờ rằng hôm nay cô ta lại chạy đến công ty cô làm loạn, gan không hề bé!
“Ôi, tôi không có tư cách? Ai có tư cách!”
Cố Nhã Nhã nhìn về phía Tô Vũ Đồng phẫn nộ nói một câu, sau đó nhìn sang tổng giám đốc Lý nói: “Tổng giám đốc Lý, chắc ông biết Đại Phong chứ, tôi chính là em gái của tổng giám đốc tập đoàn Đại Phong.
Công ty chúng tôi có hợp tác với công ty của Tô Vũ Đồng, hơn nữa còn đều là hợp tác lớn, anh tôi vẫn luôn không tiếc công sức giúp đỡ khi Tô thị sa sút, vậy mà người phụ nữ này lại tố cáo mẹ tôi lên toà án, loại người vong ơn bạc nghĩa này, ông hợp tác với cô ta, không sợ cô ta gài bẫy chết ông sao!”
Cô