Tô Vũ Đồng giải thích: “Nếu có người rất thích con, muốn đưa con đi, rời khỏi mẹ, thì con có đồng ý không?”
Cô phải xây dựng nhân sinh quan thật tốt cho con cái đã.
Không phải thích là có thể muốn làm gì thì làm.
Niệm Niệm cái gì cũng có thể học, nhưng không thể học cái kiểu đó được.
Niệm Niệm nghe xong lập tức hiểu ra: “Mẹ à con hiểu rồi.”
Cậu bé không muốn rời khỏi mẹ, vậy Lạc Lạc cũng không tình nguyện.
Thấy cậu đã hiểu, Tô Vũ Đồng rất vui mừng nói: “Vậy con biết bây giờ nên làm gì rồi sao?”
“Vâng.”
Niệm Niệm gật đầu, bế Lạc Lạc đến chỗ Trần Nghiên Nghiên, đưa cho cô ấy.
Trần Nghiên Nghiên nhìn Niệm Niệm cười cười: “Niệm Niệm, mặc dù bây giờ Lạc Lạc còn chưa thể tới nhà cháu, nhưng cháu có thể ở lại nhà cô mà.”
Cô ấy đồng ý với cách dạy con của Tô Vũ Đồng, nhưng cô ấy cũng không nỡ làm Niệm Niệm thất vọng.
Bây giờ Lạc Lạc còn chưa thể rời khỏi cô ấy, nhưng mà Niệm Niệm có thể ở lại, hai đứa trẻ cùng nhau bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ, nhất định lớn lên sẽ rất tốt.
Niệm Niệm nghe vậy thì cười tươi tắn: “Cô Nghiên Nghiên, cháu có thể ở lại sao?”
Chơi cùng Lạc Lạc vui như vậy, nếu như cậu bé có thể ở lại thì tốt quá.
Trần Nghiên Nghiên cười nói: “Đương nhiên, cháu muốn ở đến khi nào cũng được.”
Mặc dù diện tích phòng nhà cô ấy không lớn bằng nhà họ Mộ, nhưng có thêm người ở cũng chẳng vấn đề gì.
Đương nhiên nếu Vũ Đồng có thể đến đây thì càng tốt hơn.
Khi còn đang ở cữ, Cung Thiếu Dương luôn ở bên cạnh cô ấy.
Nhưng từ sau bữa tiệc đầy tháng, Cung Thiếu Dương luôn đợi đến khi cô ấy ngủ rồi mới về nhà.
Hỏi anh lý do thì anh bảo mình bận rộn công việc.
Cô ấy ở nhà một mình rất buồn.
Nếu như Niệm Niệm và Tô Vũ Đồng có thể ở lại cùng cô ấy thì tốt quá.
Nghe Trần Nghiên Nghiên nói vậy, Niệm Niệm lập tức nhìn về phía Tô Vũ Đồng hỏi: “Mẹ, con có thể ở lại nhà cô Nghiên Nghiên không?”
Tô Vũ Đồng thấy cậu thật sự muốn ở lại, bèn mỉm cười: “Có thể.”
Trần Nghiên Nghiên không phải người ngoài.
Bây giờ cô ấy chỉ ở nhà lo chăm con, ngày nghỉ của Niệm Niệm còn mấy hôm nữa mới kết thúc, nếu như cậu bé muốn ở lại cũng được.
Cùng lắm thì cứ hôm nào tan làm xong cô lại sang thăm cậu là được.
Niệm Niệm thấy mẹ mình đồng ý thì rất vui vẻ, nói với Lạc Lạc: “Lạc Lạc, anh có thể ở lại rồi, em vui không?”
Sau này muốn chơi với em bé bao lâu cũng được.
Dường như Lạc Lạc có thể nghe hiểu Niệm Niệm nói gì nên toét miệng cười, đôi con mắt đen nhánh xinh đẹp híp lại, cùng với gương mặt bụ bẫm, nhìn vô cùng đáng yêu.
Niệm Niệm thấy cô bé đáng yêu như vậy, lập tức bế cô bé lên, nói: “Anh đưa em đi chơi.”
Mặc dù Lạc Lạc vẫn còn chưa biết gì cả, nhưng cô bé đã quen với giọng nói của Niệm Niệm, nên rất ngoan ngoãn nghe lời.
Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên nhìn bọn trẻ, sau đó lại cười một tiếng.
Bây giờ tình hữu nghị giữa bọn họ đã lan sang tới cả bọn trẻ con rồi, truyền đời như thế này khiến cho người ta cảm thấy thật kì diệu.
Đó là duyên trời cho.
Tô Vũ Đồng quyết định cho Niệm Niệm ở lại nhà Trần Nghiên Nghiên, cho nên gọi điện nói cho mdt một tiếng.
Mdt không phản đối, bởi vì bốn mươi ngày nữa bọn họ sẽ cử hành hôn lễ.
Niệm Niệm ở lại nhà Trần Nghiên Nghiên, vậy coi như anh có thể buông thả trước hôn nhân rồi.
Dù sao thì trong khoảng thời gian này anh đều phải chuẩn bị cho hôn lễ, không có thời gian để đi theo cô, nên đi thì cứ đi thôi.
Trần Nghiên Nghiên là người làm mẹ, trao đổi chút kinh nghiệm với Tô Vũ Đồng cũng không tệ.
Mdt đồng ý xong, Tô Vũ Đồng bèn dắt Niệm Niệm đến nhà Trần Nghiên Nghiên ở.
Ngày đầu tiên, Cung Thiếu Dương không về ăn cơm, Tô Vũ Đồng cũng không để ý, dù sao thì anh ấy là bác sĩ, có thể sẽ có tình huống bất ngờ xảy ra cũng là điều bình thường.
Thế nhưng ở thêm vài ngày nữa thì cô lại thấy bất thường.
Anh ta chẳng những không về nhà ăn cơm, mà thậm chí ngày nào cũng sẽ tăng ca đến khuya, bọn họ ngủ rồi anh ấy mới về nhà, có nhiều lần đêm rồi cô ra ngoài uống nước cũng bắt gặp anh ấy ngủ trong phòng sách.
Ban