Con gái của ông lão đang định dẫn ông đi gọi xe thì nghe thấy thông báo tìm người, sau khi nhìn màn hình lớn, cô ta lập tức bối rối, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Ông cụ thấy cô ta không đi nữa thì bình tĩnh đứng đấy, nhưng ông chợt cảm thấy kì lạ nên đưa mắt nhìn lên màn hình lớn, vừa nhìn một cái, đôi mắt của ông lập tức trợn tròn, ông gấp giọng nói: "Nhanh, chúng ta nhanh đến phòng phát thanh đi!"
Đúng là nghiệp chướng mà, sao mọi chuyện lại thành thế này!
Thì ra người phụ nữ kia không phải mẹ ruột của nó!
Lúc trước đứa bé đó ở ngay trước mắt ông, rõ ràng là ông có thể cứu lấy thằng bé mà!
Ông cụ tự trách vô cùng.
Trong lòng con gái của ông lão cũng rất áy náy, cô ta vội vàng "Vâng!" một tiếng rồi nhanh chóng đỡ ông cố đi đến phòng quảng cáo.
Cô ta không ngờ được tất cả những gì đứa bé kia nói đều là sự thật!
Giờ bà ta cảm thấy rất khó chịu khi nhớ lại cảnh đứa bé đó cầu cứu mình.
Sau nhiều lần rẽ cua, bọn họ đi tới phòng phát thanh, nói với nhân viên công tác ở đó tin bọn họ có đứa bé.
Nhân viên công tác của phòng phát thanh nghe xong thì vội vàng gọi điện thoại liên hệ An Nam, người phụ trách chi nhánh công ty Hoa Thịnh ở Du Châu.
An Nam nhận được tin có tin tức của Niệm Niệm thì lập tức chạy tới phòng phát thanh.
Sau khi anh ta gặp ông lão và con gái của ông, anh ta kích động hỏi: "Xin chào, tôi nghe nói hai người có tin tức của cậu chủ nhà chúng tôi, có phải thật vậy hay không?"
Anh ta nhất định phải xác nhận lại, nếu manh mối bị sai thì sẽ rất đáng sợ.
Nghe thấy An Nam gọi thằng bé đó là thiếu gia, ông cụ và con gái mình đều ngẩn người ra, ông hỏi: "Cậu chủ? Ý của cậu là tên nhóc vừa mới hiện trên màn hình đấy à?"
Chỉ có những người rất giàu có ở tầng lớp thượng lưu mới có thể được gọi bằng danh xưng cao quý như thế
An Nam không biết vì sao ông cụ lại giật mình, anh ta vội nói: "Đúng vậy, cậu chủ của chúng tôi là con trai độc nhất của Tổng giám đốc Mộ của tập đoàn Hoa Thịnh, nếu thông tin hai người cung cấp là thật thì sẽ được thưởng một số tiền lớn.
"
Giờ anh ta đã biết rõ tung tích của thái tử gia nên vội vàng nói cho bọn họ biết, để họ nhanh chóng cung cấp thông tin.
"Tập đoàn Hoa Thịnh!"
Con gái của ông lão cũng là thành phần tri thức, cô biết tập đoàn Hoa Thịnh giàu mạnh đến mức nào, giờ phút này cô ta cảm thấy hối hận đến xanh ruột.
Nếu lúc đó cô ta nghe lời bố mình, để đứa nhỏ ở lại thì không chỉ là tiền thưởng, đến cả sắp xếp cho cô ta một công việc ở Hoa Thịnh cũng là chuyện rất tốt rồi.
Chỉ tiếc là cô ra đã vứt bỏ cơ hội này rồi! Bây giờ trong lòng cô ta vừa tự trách vừa hối hận.
Đúng là người ngu không thể sống sót được!
Ông cụ không phải là người tham tiền, nghe An Nam nói xong, ông lập tức trả lời: "Lúc ở trên xe lửa tôi đã gặp đứa bé đó, nó còn cầu cứu tôi nữa, nhưng có một người phụ nữ luôn miệng nhận mình là mẹ đứa nhỏ, cô ta còn vờ dạy dỗ thằng bé nữa, chúng tôi đã bị cô ta gạt rồi, tôi nghĩ nhất định là đứa bé đó đã bị cô ta bắt đi.
"
An Nam nghe thấy Thái tử gia nhà họ bị một người phụ nữ mang đi, anh ta lo lắng, vội vàng hỏi: "Ông có thể miêu tả ngoại hình của người phụ nữ đó được không?"
Ông cụ gật đầu, vì Lý A Hoa vờ đánh Niệm Niệm ngay trước mặt ông nên ông vẫn còn nhớ rõ cô ta, ông ấy lập tức nói với An Nam: "Cô ta khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, hơi mập, tóc xoăn, ngắn, gương mặt trông có hơi gian manh, cô ta mặc một chiếc váy màu xanh da trời.
"
Giờ nhớ lại đứa bé bị người phụ nữ đó đánh đau như vậy, trong lòng ông lão vô cùng khó chịu.
Ông chỉ hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng tìm được đứa bé đó.
An Nam ghi chép lại lời của ông rồi lập tức liên hệ với cảnh sát, sau đó miêu tả dáng người của Lý A Hoa thành một bản tin, rồi anh ta bảo mọi người dựa theo miêu tả tìm kiếm xung quanh nhà ga.
"Này cậu, đây là số điện thoại của tôi, nếu cậy tìm được thằng bé thì nói cho tôi biết một tiếng.
"
Ông cụ lấy giấy bút ra viết một dãy số đưa cho An Nam.
An Nam nhận lấy số điện thoại ông cụ viết, nói: "Ông à, nếu tìm được cậu chủ