Cô bé nghe Niệm Niệm nói thì càng đau lòng hơn: “Chị thích nhất là vẽ, thế nhưng bây giờ chị chẳng thấy gì được nữa.”
Cô bé đã bị trở thành người mù, không còn được nhìn thấy màu sắc của thế giới này nữa, cô bé không thể cầm cọ vẽ nữa, trong lòng cô bé cảm thấy vô cùng bi thương và tuyệt vọng.
Thấy cô bé suy sụp, Niệm Niệm liền động viên: "Chị ơi, màu sắc trên thế gian này không chỉ là tranh vẽ.
Chị có biết Nhạc sĩ dân gian nổi tiếng Hoa Ngạn Quân không? Ông ấy cũng không nhìn thấy gì cả, nhưng tiếng đàn nhị ông ấy kéo vô cùng hay.
Bà nội em thích nhất là nghe ông ấy kéo khúc Nhị tuyền ánh nguyệt.
"
Cô gái nhỏ nghe thấy vậy thì ngừng khóc, quay mặt về phía có giọng nói của cậu bé, bán tín bán nghi hỏi lại: "Thật sao?"
Thực sự bị mù cũng có thể trở thành một nhạc sĩ sao?
Niệm Niệm sợ cô bé vẫn chưa nghĩ thông, liền nói: "Thật mà, chị nhất định không được gục ngã.
Khi nào chúng ta ra ngoài, em sẽ nhờ bố em mời cho chị một thầy giáo."
Hai đứa bé bị nhốt chung với nhau, cũng coi như là một loại duyên phận, cô bé bị kẻ xấu hãm hại thành như vậy, nếu có thể ra ngoài an toàn, cậu nhất định sẽ giúp cô.
Dù sao gia đình cậu bé cũng giàu có, đối với bố mẹ cậu mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Cô bé nghe Niệm Niệm nói thì rất cảm động: "Niệm Niệm, tên chị là Tinh Ngữ, chị sẽ nghe em."
Cô bé không muốn trở thành một người vô dụng, cô bé muốn trở thành một người có ích.
"Ừm, chị Tinh Ngữ."
Niệm Niệm mỉm cười và gọi tên cô bé, sau đó cậu bé liền nghe thấy dạ dày của Tinh Ngữ phát ra tiếng "ọc ọc".
Cậu bé với tay nhặt chiếc bánh mì trên đất và nói với Tinh Ngữ: "Chị Tinh Ngữ, chị đói bụng đúng không?"
Trong thời gian bị nhốt, đại ca Hải không bao giờ đến xem qua bọn họ, mấy miếng bánh mì trên đất chắc là đưa cho chị Tinh Ngữ, nhưng mắt chị ấy không thấy gì nên cũng không thể tìm được.
"Ừm."
Tinh Ngữ gật đầu.
Từ ngày hôm trước bị kẻ xấu lấy mất giác mạc, cô bé không nhìn thấy gì nữa, đói cũng không tìm được thứ gì để ăn.
Dưới cơn đói cồn cào và cơn đau hành hạ, cô bé cảm thấy tuyệt vọng nên không ngừng khóc lóc.
Niệm Niệm thấy cô gật đầu bèn nói: "Chị Tinh Ngữ, đưa tay ra, em đưa bánh mì cho chị."
Tinh Ngữ nghe thấy vậy, cô bé lập tức chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra.
Cô bé thực sự rất đói.
Niệm Niệm cẩn thận phủi hết bụi bẩn trên bánh mì đi rồi đưa cho cô: "Chị ăn đi!"
Sau khi nhận lấy bánh mì, Tinh Ngữ nói: “Cảm ơn em, Niệm Niệm.” Sau đó cô bé nhanh chóng cắn một miếng.
"Không có gì."
Thấy cô bé ăn, Niệm Niệm cũng ăn một chút.
Bên ngoài trạm phòng dịch, bầu trời phía đông đã hửng sáng dần, Tiểu Dương nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn sáu giờ hai mươi phút.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, đang định gọi thì nhìn thấy xa xa có hai xe cảnh sát đang đi tới, theo sau còn có thêm xe đặc chủng.
Anh ta hào hứng đi đến chỗ Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng báo cáo: "Tổng giám đốc Mộ, Thiếu phu nhân, cảnh sát đã đến rồi."
Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng nghe thấy vậy thì lập tức bước ra khỏi xe.
Ba chiếc xe cảnh sát chạy tới trước mặt họ thì dừng lại, Sở trưởng Thanh Nguyên vội vã cầm sơ đồ đi tới trước mặt Mộ Diệc Thần: "Anh Mộ, thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi.
Đây là sơ đồ bản vẽ của trạm phòng dịch."
Mộ Diệc Thần nghe thấy chữ “sơ đồ” thì lập tức cầm lấy, mở ra xem.
Tô Vũ Đồng cũng nhanh chóng quan sát.
Nhà họ Tô kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản nên cô đã sớm quen thuộc với các bức vẽ.
Hai vợ chồng nhìn một hồi, cả hai đều nhìn chằm chằm vào khu cách ly ở tầng một, chỉ tay rồi đồng thanh nói: "Niệm Niệm nhất định bị nhốt ở đây."
Vừa nói xong, hai người quay mặt nhìn nhau, không ngờ lần này phân tích của họ lại nhất quán như vậy.
Nghe những gì anh và cô nói, Sở trưởng đáp: "Trên đường tôi cuxg đã nghiên cứu qua bản vẽ, hai người nói rất đúng, khu vực khép kín kia là nơi tốt nhất để giấu người."
Thấy Sở trưởng cũng hiểu được sự tình, Mộ Diệc Thần nói với anh ta: "Hiện giờ vệ sĩ của tôi đang theo dõi bọn họ, chúng ta hãy vào đó đi."
Lúc này đã xác định được Niệm Niệm có thể bị nhốt ở đâu, cảnh sát cũng đã tới, đến