Tinh Ngữ nghe được câu hỏi của Mộ Diệc Thần, lập tức đáp lại: "Dạ chú, nhà của cháu ở ngoại thành Du Châu, bố cháu đã qua đời lúc cháu ba tuổi, trong nhà chỉ còn lại mẹ và bà nội bị bệnh, số điện thoại là 654321 ạ."
Mộ Diệc Thần nghe cô nói xong thì nói với Tiểu Dương: "Nhớ kỹ, bảo cảnh sát liên lạc với người nhà của con bé, đi theo bọn họ giải thích mọi chuyện."
"Vâng, Tổng giám đốc Mộ."
Tiểu Dương nhanh nhẹn lấy giấy bút ghi chú cẩn thận rồi quay người đi ra ngoài gọi điện đến đồn cảnh sát ở thành phố Du Châu.
Cảnh sát nhanh chóng liên hệ với mẹ của Tinh Ngữ, giải thích rõ ràng mọi chuyện cho bà.
Mẹ Tinh Ngữ nghe thấy con mình bị bọn buôn người chuyển cho đám buôn bán nội tạng, còn bị lấy mất võng mạc liền bật khóc thất thanh, tự trách bản thân mình: "Tất cả là tại mẹ, mẹ chỉ mải mê đi làm việc mà bỏ bê con! Tinh Ngữ à, con của mẹ, mẹ xin lỗi con! Bây giờ con không nhìn được nữa, sau này phải làm sao đây!"
Mẹ Tinh Ngữ căm uất âu lo, khóc đến khản giọng khó thở.
Cảnh sát nghe tiếng khóc của bà qua điện thoại cũng thấy xót thay, vội nói với bà: "Chị à, chị đừng khóc nữa, con gái chị được giải cứu cùng con trai của một ông chủ lớn.
Bé trai kia muốn đưa con chị đi học âm nhạc, chúng tôi gọi cho chị không chỉ vì báo tin mà còn muốn hỏi ý chị, không biết chị có đồng ý cho con gái mình đi học không?"
"Con của tôi, nó có muốn học không?"
Mẹ Tinh Ngữ ngừng khóc hỏi lại.
Từ nhỏ con của bà đã rất hiểu chuyện, bà cũng rất tôn trọng sở thích cá nhân của con bé.
Hiện tại bà chỉ muốn biết cô có muốn đi học hay không thôi.
Cảnh sát trả lời: "Cô bé muốn đi học."
Mẹ Tinh Ngữ biết được là con mình muốn học xúc động nói: "Anh cảnh sát, tôi đồng ý."
Trong những gia đình như bọn họ, con cái chính là hy vọng.
Chỉ mới nãy thôi, bà còn tưởng rằng cuộc đời con gái mình xem như bị hủy rồi, không ngờ lại có người tốt muốn đưa con bé đi học nhạc.
Trong khoảnh khắc hạnh phúc ấy, bà lại có được một chút hy vọng.
Chỉ cần con không từ bỏ, vậy mẹ sẽ ủng hộ đến cùng.
Nhận được lời đồng ý của bà, cảnh sát lập tức truyền tin cho Tiểu Dương.
Mộ Diệc Thần nhận được câu trả lời của mẹ Tinh Ngữ qua Tiểu Dương, anh nói với anh ta: "Cậu cử người đưa Tinh Ngữ đến chỗ An Nam, chuyện tìm thầy cho con bé giao cho anh ta.
Bảo anh ta làm cho tốt.
Chi phí sinh hoạt và học phí của đứa nhỏ này sẽ thanh toán vào tài khoản của công ty.
Đúng rồi, báo cho bệnh viện Nhân dân Đệ nhất thành phố Du Châu, để ý tìm xem có võng mạc phù hợp được hiến thì ưu tiên cho Tinh Ngữ, giá cả không thành vấn đề!"
Vừa nãy Tinh Ngữ đã nói, bố cô đã qua đời, mẹ của cô mang phận đàn bà còn phải chăm sóc cho bà nội bị bệnh, gia đình rất khó khăn.
Sau nay mẹ và bà còn cần cô chăm lo nên vẫn cần khôi phục lại thị giác.
Cô và Niệm Niệm coi như hữu duyên, đã giúp con trai thì phải giúp tới cùng.
"Vâng!"
Tiểu Dương mau mắn đáp.
Tinh Ngữ không biết chỗ Mộ Diệc Thần đang đứng ở hướng nào, chỉ nghe được tiếng anh dàn xếp mọi chuyện, cô vô cùng cảm kích, cúi người tại chỗ vái tạ: "Chú ơi, cháu cảm ơn chú."
Niệm Niệm thực sự là niềm may mắn lớn nhất cô từng gặp trong đời, đáy lòng rất biết ơn gia đình họ.
Tô Vũ Đồng thấy cô bé lễ phép như vậy bèn mỉm cười: "Tinh Ngữ, sau này cháu phải học thật giỏi đấy."
Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.
Chỉ cần cố gắng nỗ lực, còn có chồng cô giúp sức, thành công không thành vấn đề.
"Vâng ạ." Tinh Ngữ cam đoan.
Trước kia cô thích vẽ vời, say mê màu sắc, những tưởng một ngày đó tranh của mình có thể giảm bớt một phần gánh nặng trên vai mẹ.
Nhưng bây giờ cô đã mù rồi, cô không muốn mẹ mình lại có thêm gánh nặng nữa.
Âm nhạc là đường ra duy nhất của cô, cô nhất định phải học thật giỏi.
Nghe được câu trả lời của cô bé, Tô Vũ Đồng hiểu ý cười hiền.
Thật là một đứa bé hiểu chuyện.
Tiểu Dương cúp điện thoại, đi đến trước mặt Mộ Diệc Thần báo cáo: "Tổng giám đốc Mộ, tôi đã liên hệ với An Nam, anh ta đã phái người đi