Mấy người họ lại không nợ cô ta thứ gì cả, dựa vào đâu mà phải chịu đựng cho cô ta bắt nạt mình chứ, cô chủ nhỏ này cũng thật buồn cười quá đi.
Cố Nhã Nhã tự biết mình nói không lại Thôi Chân Hi nên quay đầu nhìn về phía Tô Vũ Đồng, thở hổn hển nói: “Tô Vũ Đồng, rốt cuộc cô có biết hai chữ xấu hổ viết như nào hay không thế, cô một chân đạp hai thuyền mà không chút sợ hãi sẽ bị rơi xuống nước hay sao!”
Ngay cả Mộ Diệc Thần cũng thuộc về cô rồi, vì sao còn phải nhất quyết chiếm lấy luôn cả anh trai của cô ta nữa chứ.
Lại còn đưa thêm hai người phụ nữ này tới đây đôi co với cô ta giúp mình nữa.
Tô Vũ Đồng thấy cô ta càng nói càng không ra làm sao, lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Cố Nhã Nhã, tôi không có gì để nói tiếp với cô nữa cả.
”
Nói xong câu này, cô nhìn về phía vệ sĩ đứng phía sau Cố Nhã Nhã rồi nói: “Tổng giám đốc Cố của các anh cần được nghỉ ngơi, các anh đưa cô chủ nhà mình về đi.
”
Từ đầu tới cuối cô đều chỉ ngồi trên một chiếc thuyền của Mộ Diệc Thần mà thôi, cô cũng không có nghĩa vụ hay trách nhiệm phải giải thích bất cứ điều gì với cô ta, cho dù có giải thích chắc chắn cô ta cũng không nghe lọt tai.
Hai vệ sĩ sau khi nghe Tô Vũ Đồng nói xong thì tiến lên nói với Cố Nhã Nhã: “Cô Nhã Nhã, xin cô đi theo chúng tôi ạ.
”
Cố Nhã Nhã nghe hai vệ sĩ nói vậy thì tức giận tới mức mặt mũi trắng bệch lại, hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Hạ Tuyết Oánh đứng một bên thấy Cố Nhã Nhã hoàn toàn chịu thua thì hận sắt không thể rèn thành thép nói một câu: “Đúng là đồ vô dụng!”
Nửa trận đầu rõ ràng đã nắm chắc đằng chuôi rồi, không ngờ được nửa trận sau lại bị người ta lội ngược dòng đánh bại thảm hại.
Như vậy mà còn mơ tưởng đến cướp đàn ông gì chứ, năng lực ngay cả một chút cũng không có nổi kìa.
Vốn tưởng rằng cô ta là một vũ khí tối thượng, không ngờ suy cho cùng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Xem ra mọi chuyện vẫn phải đến lượt cô ta ra tay rồi.
Nghĩ như vậy, cô ta lập tức ấn thang máy nhanh chóng xuống dưới tầng để gặp cô ta.
Tâm trạng của Cố Nhã Nhã vô cùng không tốt, lúc này đưa mắt nhìn hai tên vệ sĩ đang đi theo cô ta giống như hai kẻ phản bội vậy.
Hai vệ sĩ thấy ánh mắt của cô ta thì lập tức rời tầm mắt sang chỗ khác.
Ông chủ của bọn họ chỉ có một mình Cố Triều Tịch, bọn họ chỉ biết nghe lời anh ta mà thôi, ngay cả cô Nhã Nhã thì họ chỉ cần bảo vệ và hạn chế gặp mặt là tốt rồi, những chuyện khác cũng không cần lo lắng tới, ông chủ đã từng nói với bọn họ rồi, trừ anh ta ra thì không một ai có quyền sa thải bọn họ cả.
Cố Nhã Nhã vừa đi tới sảnh lớn của bệnh viện thì Hạ Tuyết Oánh lập tức đi về phía cô ta, giả vờ như cái gì cũng không biết rõ hỏi: “Nhã Nhã, sao em lại xuống đây rồi?”
Cố Nhã Nhã vừa nhìn thấy Hạ Tuyết Oánh thì mắt lập tức đỏ ửng cả lên, lập tức ôm chầm lấy cô ta, vô cùng tủi thân nói: “Chị Tuyết Oánh, ả Tô Vũ Đồng kia có người nói giúp cho, bọn họ cùng nhau bắt nạt em, em nên làm gì bây giờ chị ơi?”
Cô ta cũng vô cùng không muốn chấp nhận chuyện này, nhưng mà quả thật không thể đấu lại bọn họ được.
Hạ Tuyết Oánh thấy cô ta tủi thân như vậy thì vỗ nhẹ lên lưng cô ta rồi nói: “Được rồi, đừng khóc nữa em, mấy người đó có lợi hại như thế nào thì sau cùng cũng chỉ là người ngoài thôi mà, em và anh trai em mới là người thân ruột thịt thân thiết nhất đó thôi, thật ra muốn đuổi mấy người họ đi cũng không phải chuyện gì khó khăn đâu.
”
Cố Nhã Nhã nghe cô ta nói vậy thì nhanh chóng hỏi: “Chị Tuyết Oánh, chị có cách gì rồi sao?”
Hạ Tuyết Oánh bụng dạ thâm sâu khó lường cười nói: “Em có thể gọi điện thoại cho mẹ em mà.
”
Nếu như bà Cố biết Cố Triều Tịch vì muốn cứu con trai của Tô Vũ Đồng mà trở nên như bây giờ, vậy thì chắc chắn Tô Vũ Đồng sẽ vô cùng thê thảm rồi.
Vốn tưởng rằng Mộ Niệm sẽ mất tích rất lâu, không ngờ nhanh như vậy đã bị tìm thấy rồi.
Bây giờ căn bản cô ta không có đủ thời gian, điều cô ta muốn chính là Tô Vũ Đồng ngay cả bản thân mình cũng không thể cứu vãn nổi nữa, như vậy thì cô ta mới có thể dễ dàng đối phó với Trần Nghiên Nghiên.
Cố Nhã Nhã nghe những điều Hạ Tuyết Oánh nói xong thì tỏ vẻ hiểu rõ: “Đúng vậy nhỉ, chị Tuyết Oánh, chị xem em đã bị mấy ả đó chọc tức tới mức lú lẫn rồi!”
Thật đúng là nhờ một câu mà bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, trước đó sao cô ta có thể không nghĩ tới chuyện gọi điện thoại cho mẹ được chứ.
Chỉ cần mẹ quay lại đây, để xem Tô Vũ Đồng kia có còn dám kiêu ngạo như vậy nữa hay không!
Nghe Cố Nhã Nhã nói vậy, Hạ Tuyết Oánh cười nói với cô ta: “Vậy em còn không gọi cho mẹ nhanh đi.
”
Gọi điện sớm chút nào thì mục đích của cô ta có thể thành hiện thực sớm chút đó, như vậy khoảng cách giữa cô ta và vị trí con dâu nhà họ Cung sẽ lại gần thêm một bước rồi.
“Vâng vâng!” Cố Nhã Nhã gật đầu rồi lập tức