Cố Triều Tịch thấy cô ta tới, lập tức nhắm mắt lại vờ ngủ.
"Anh trai, em biết anh chưa ngủ, tâm sự với em một chút được không.
"
Cố Nhã Nhã ngồi xuống bên cạnh chiếc giường VIP của Cố Triều Tịch, cười tủm tỉm nhìn anh.
Vừa nghĩ tới sau này cô ta sẽ trải qua quãng đời còn lại ở bên anh, cô ta liền khó nén nổi hưng phấn trong lòng.
Cố Triều Tịch mở to mắt, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi không có gì để nói chuyện với cô hết!"
Kể từ ngày cô ta lột quần áo ra ở trước mặt anh, ấn tượng của anh đối cô ta chỉ còn lại hoang đường và không tự trọng.
Cố Nhã Nhã thấy anh đối xử lạnh nhạt với mình như vậy, cũng không tức giận, nói: "Anh trai, nếu trước kia em có làm gì không đúng thì em xin lỗi anh, sau này em tuyệt đối sẽ nghe lời anh, anh bảo em làm gì em sẽ làm đó, được không?"
Hiện tại cô ta chỉ muốn đem lại niềm vui cho anh.
Cố Triều Tịch dùng vẻ mặt lạnh lùng nói: "Hừ, Cố Nhã Nhã, cô đã nói câu này biết bao nhiêu lần rồi, cô cho rằng tôi vẫn còn tin tưởng cô sao?"
Trước kia chính anh còn ôm hi vọng về cô ta, cho rằng cô ta còn nhỏ, sẽ sửa đổi nên luôn cho cô ta cơ hội, làm sao biết được sau này cô ta càng lúc càng quá mức.
Cô ta biết rất rõ ràng anh thích Vũ Đồng, liên tục làm khó dễ cô ấy.
Cố Nhã Nhã thấy Cố Triều Tịch không tin mình, nhanh chóng nói: "Anh trai, anh co em một cơ hội cuối cùng được không, nếu em không làm được thì sau này anh cũng không cần để ý đến em, như vậy được chưa?"
Bên trong cặp mắt đào hoa của Cố Triều Tịch tràn đầy chất vấn: “Cô lấy gì ra bảo đảm để tôi lại tin tưởng cô đây?"
Cố Nhã Nhã nói: "Anh trai, bây giờ em sẽ đi xin lỗi Tô Vũ Đồng, em cầu xin cô ta tha thứ cho em được không?"
Để anh trai có thể chấp nhận mình, cô ta có thể làm tất cả.
Hiện tại mẹ đã đồng ý hôn sự của bọn họ, sau này cô ta sẽ là người của anh trai, chỉ cần mẹ đồng ý cô ta, những người phụ nữ khác không đủ để làm cô ta sợ hãi.
Cố Triều Tịch nghe thấy Cố Nhã Nhã muốn đi tìm Tô Vũ Đồng thì lập tức trên giường ngồi dậy, nhìn cô ta nghiêm túc nói: "Cô vẫn là ngoan ngoãn ngồi ở đây cho tôi đi!"
Lỡ như cô ta lại đi gây chuyện, sau này anh biết gặp mặt Vũ Đồng thế nào.
Trước đó mẹ anh làm như vậy với cô, cũng không biết hiện tại cô ra sao rồi.
"Anh, em thật lòng muốn thay đổi mà, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm gì xấu với cô ta nữa đâu.
"
Chỉ cần Tô Vũ Đồng ngoan ngoãn làm chức Mộ Thiếu phu nhân của cô ta, không hò hẹn với anh trai nữa thì sau này cô ta sẽ không tranh cãi với cô ấy nữa.
"Được rồi, cô đi tìm mẹ đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
"
Cố Triều Tịch thật sự không muốn nghe Cố Nhã Nhã nói tiếp.
"A, được ạ.
"
Cố Nhã Nhã không muốn làm cho anh ghét mình nên ngoan ngoãn rời khỏi phòng bệnh.
Mộ gia.
Tô Vũ Đồng trở về đã được nửa ngày, Mộ Diệc Thần vẫn chưa về, gọi điện thoại cho anh và Tiểu Dương mãi mà không được, trong lòng cô rất lo lắng sốt ruột, liền nói với Mộ phu nhân một tiếng rồi đi tìm anh.
Cô đi vào nhà kho giữ đồ, ở đây trừ nhân viên công tác ra thì không nhìn thấy Mộ Diệc Thần và Tiểu Dương, cũng không trông thấy nhân viên cảnh sát nào.
Cô ta lập tức tìm một nhân viên hỏi: "Tổng giám đốc Mộ đâu rồi?"
Nhân viên trẻ trả lời: "Thưa Thiếu phu nhân, Tổng giám đốc Mộ đi đến cục cảnh sát với cảnh sát rồi.
"
Tô Vũ Đồng nghe thấy nhân viên nói Mộ Diệc Thần đã đi đến cục cảnh sát, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, nhanh chóng quay người xông ra nhà kho, lái xe đi đến cục cảnh sát Giang Thành.
Tô Vũ Đồng đã từng đến cục cảnh sát cho nên cảnh sát ở đây đều biết cô, thấy cô xông vào cũng không cản lại.
Ngay vào lúc cô cảm thấy hơi kỳ lạ, Tiểu Dương đi tới trước mặt cô, hỏi: "Vũ Đồng, sao cô lại tới đây?"
"Tiểu Dương, Diệc Thần đâu?"
Tô Vũ Đồng vội vàng hỏi.
Thấy cô sốt ruột, Tiểu Dương nói: "Yên tâm, Tổng giám đốc Mộ rất tốt, anh tới đây chỉ là vì muốn tự mình giám sát cảnh sát điều tra ra người hãm hại Hoa Thịnh.
"
Tô Vũ Đồng nghe xong thì ra là như vậy, tâm trạng căng thẳng bấy giờ mới bình tĩnh lại, nói: "Anh ấy ở đâu, tôi muốn gặp anh ấy.
"
Tối hôm qua dù cô ở trong bệnh viện chăm sóc A Tịch, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến anh.
Tiểu Dương cười cười: “Cô đợi tôi một chút, tôi đi pha