Nghiên Nghiên thấy Lạc Lạc bị đâu, trong mắt lấp lánh nước mắt.
Thấy cô ấy đau lòng, Tô Vũ Đồng nói với cô ấy: “Nghiên Nghiên, tớ có việc muốn nói với cậu.
”
Nghiên Nghiên ngước mắt nhìn về phía cô, hỏi: “Vũ Đồng, cậu muốn nói gì?”
Tô Vũ Đồng cười cười với cô ấy: “Diệc Thần đi điều tra Hạ Tuyết Oánh kia, Thiếu Dương anh ấy rõ ràng không phản bội cậu, mà là bị cô ta gài bẫy, chính là buổi tối bữa tiệc đầy tháng của Lạc Lạc, Thiếu Dương uống nhiều quá bị cô ta mua chuộc người lái thay, Thiếu Dương bị ép, cậu có thể tha thứ cho anh ấy không?”
Trần Nghiên Nghiên nghe Tô Vũ Đồng nói, quả thực không thể tin nổi vào lỗ tai mình, kích động nói: “Vũ Đồng, cậu nói thật sao?”
Anh ấy thật sự không phải không yêu mình, mà là bị Hạ Tuyết Oánh gài bẫy!
Anh ấy làm những chuyện đó đều không phải cố ý?
Tô Vũ Đồng cực kỳ chắc chắn gật đầu: “Thật sự, chính Thiếu Dương cũng không biết mình bị gài bẫy, bây giờ Diệc Thần đã đi tìm anh ấy, việc này còn có liên quan tới bà Cung nữa, chính bà ta tìm Hạ Tuyết Oánh kia.
”
Trần Nghiên Nghiên nghe vậy thì bật khóc, áp lực nhiều ngày như vậy, cuối cùng cục đá trong lòng cũng được gỡ xuống, lần đầu tiên cô ấy bật khóc.
“Vũ Đồng, cảm ơn các cậu!”
Không phải Thiếu Dương tự nguyện, không phải anh ấy tự nguyện, anh ấy là bị gài bẫy, anh ấy không phản bội cô!
Trần Nghiên Nghiên khóc xong, giờ phút này lại vừa vui vẻ lại vừa đau lòng cho Cung Thiếu Dương.
Cô ấy là người thân cận nhất của anh ta, tất nhiên cũng biết anh ta có thói quen sạch sẽ trong chuyện tình cảm, khó trách anh vẫn luôn không nói rõ, nghĩ đến lại cảm thấy rất áy náy với mình.
Thấy cô như vậy, Tô Vũ Đồng hỏi: “Nói như vậy, cậu tha thứ cho Thiếu Dương rồi?”
Cô ấy nhất định phải trả lời chắc chắn.
“Đương nhiên rồi!”
Cô ấy có lý do gì mà không tha thứ, anh ấy cũng là người bị hại.
Nghe được câu trả lời của cô ấy, Tô Vũ Đồng cười nói: “Như vậy là tốt rồi, tớ tin chắc một lát nữa sau khi Diệc Thần nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ tới bệnh viện luôn.
”
Cuối cùng cũng gỡ bỏ được hiểu lầm, Nghiên Nghiên và Thiếu Dương đều không phải đau khổ nữa.
Thật tốt!
“Ừm!”
Trần Nghiên Nghiên vui vẻ gật gật đầu.
Bây giờ nếu không phải Lạc Lạc đang tiêm thuốc, cô ấy rất muốn quay về gặp Thiếu Dương.
Cũng không biết sau khi anh ấy biết chân tướng, sẽ có phản ứng như thế nào.
Cũng may là cô ấy nghe Tô Vũ Đồng nói xong, không đồng ý ly hôn.
Tô Vũ Đồng thấy Nghiên Nghiên vui vẻ, lập tức nói: “Tớ đi gọi điện thoại cho Diệc Thần, để anh ấy chuyển lời cho Thiếu Dương, cậu tha thứ cho anh ấy.
”
“Được, cậu mau gọi đi.
” Nghiên Nghiên nói.
Tô Vũ Đồng cười lấy di động ra, gọi điện thoại cho Mộ Diệc Thần.
“Alô, Vũ Đồng.
”
Nghe được âm thanh của Mộ Diệc Thần, Tô Vũ Đồng lập tức nói: “Diệc Thần, anh chuyển lời với Thiếu Dương, nói Nghiên Nghiên đã tha thứ cho anh ấy!”
Hy vọng sau khi Thiếu Dương biết, sẽ nhanh chóng tiêu trừ gánh nặng tâm lý.
Mộ Diệc Thần cười nói: “Ừm, anh biết rồi, bây giờ anh vừa mới đến cửa nhà anh ta, anh sẽ nói với anh ta.
”
Tất nhiên là anh hy vọng hai vợ chồng bọn họ mau làm lành, như vậy Vũ Đồng của anh ta sẽ không cần mỗi ngày đều ở bên cạnh Nghiên Nghiên nữa.
“Ừm, anh cứ từ từ nói với anh ấy.
”
Thiếu Dương vẫn luôn lảng tránh, cho nên Mộ Diệc Thần phải có đủ kiên nhẫn.
“Ừm, anh biết rồi.
”
Mộ Diệc Thần cười nói xong, cúp điện thoại, bảo Tiểu Dương gõ cửa.
Ngày hôm qua sau khi Cung Thiếu Dương về nhà đã tự chuốc say bản thân mình, mơ màng hồ đồ nằm ở trên sàn nhà trong phòng khách.
Nghe được tiếng gõ cửa, anh ta không động đậy, tiếp tục ngủ.
Không có Nghiên Nghiên và Lạc Lạc, bây giờ thế giới của anh ta chỉ có một màu tối tăm, anh ta không muốn đi ra ánh sáng một chút nào, chỉ muốn cứ trầm luân sa đọa như vậy.
Tiểu Dương gõ một lát, không có động tĩnh, xoay người nhìn về phía ông chủ nhà mình: “Tổng giám đốc Mộ, hình như bác sĩ Cung không ở nhà.
”
Mộ Diệc Thần hiểu Cung Thiếu Dương, khi anh ta buồn bực sẽ không chạy lung tung, nhất định sẽ nhốt mình ở nhà tự tra tấn, vì thế anh nói với Tiểu Dương: “Mang theo vệ sĩ nói với Cung Thiếu Dương, Trần Nghiên Nghiên đã xảy ra chuyện rồi!”
Anh ta quan tâm nhất chính là Nghiên Nghiên, anh cũng không tin khi anh ta nghe được sẽ thờ ơ.
“Vâng!”
Tiểu Dương lập tức dựa theo lời Mộ Diệc Thần, cùng Tiểu Phương và Tiểu Viên tập trung ở cửa, đếm ngược ba tiếng, cùng nhau nói: “Cung Thiếu Dương, Trần Nghiên Nghiên đã xảy ra chuyện rồi!”
Cuống họng bọn họ rất rộng, âm thanh lại to lớn vang dội, Cung Thiếu Dương đang mơ mơ màng màng nghe được, lập tức ngồi bật dậy, ngay cả dép lê cũng không kịp đi, ngã lộn nhào