Trong đám cưới truyền thống của Giang Thành, có phong tục thừa nhận người thân và cặp đôi mới cưới phải dập đầu với người lớn vào ngày cưới.
Bà Cung chính là người gốc Giang Thành, bây giờ bà đã thừa nhận cô ấy rồi, chính cô ấy cũng nên hành lễ với bà.
“Được rồi, anh sẽ nghe lời em.” Cung Thiếu Dương tao nhã cười.
Sau khi xem xong phòng của họ, bọn họ lại đến xem phòng của Lạc Lạc.
Căn phòng của Lạc Lạc được trang trí đặc biệt thú vị, chủ yếu là tông màu hồng.
Bên trong đặt đầy các loại đồ chơi sang trọng, còn có một số dãy váy công chúa và quần áo nhỏ.
Trần Nghiên Nghiên rất thích.
Mẹ chồng chỉ trong một ngày một đêm đã bố trí hai gian phòng tốt như vậy, có thể thấy là bà rất chăm chút quan tâm đến bọn họ.
Trong lòng Trần Nghiên Nghiên rất xúc động.
Cung Thiếu Dương thấy cô ấy sắp khóc, cười ôm lấy cô ấy:
“Bà xã, cảm động thế này thì sau này có thời gian rồi em khóc cũng được.”
Anh hiểu rất rõ mẹ mình, khi không thích một người thì dù dao có cứa vào cổ, bà ta cũng sẽ không thích.
Nhưng khi đã thích một người thì nhất định sẽ đào tim đào phổi cẩn thận tỉ mỉ mà làm cho người đó.
Trần Nghiên Nghiên cười cười, cảm động nói:
“Từ nhỏ em đã không có mẹ rồi.
Nhìn thấy những thứ này em thật sự nhịn không được.”
Chú dù rất yêu thương cô ấy nhưng ông vẫn là đàn ông, không hiểu được lòng con gái.
Cung Thiếu Dương cười nói:
“Được rồi, về sau không phải em cũng có mẹ rồi sao? Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi xuống đi.”
“Được rồi!”
Trần Nghiên Nghiên lau nước mắt, rồi đi xuống lầu cùng với Cung Thiếu Dương.
Bọn họ vừa đến phòng khách, họ đã nghe thấy tiếng thông báo của người giúp việc từ bên ngoài:
“Thưa bà chủ, viện trưởng Trần và gia đình bà Mộ đang ở đây rồi ạ.”
Trần Nghiên Nghiên nghe người giúp việc thông báo, mỉm cười nhìn Cung Thiếu Dương hỏi:
“Anh thông báo cho chú sao?”
Cô ấy vốn dĩ đang định đi gặp chú mình trong vài ngày tới.
Cung Thiếu Dương đáp lại:
“Nếu là bữa cơm đoàn viên, làm sao có thể thiếu chú được chứ?”
Bà Cung cười nói:
“Mẹ cũng nên đi gặp thông gia, Nghiên Nghiên mau cùng mẹ đi ra ngoài tiếp bọn họ.”
Đây là lần đầu tiên bà gặp mặt chính thức chú của Trần Nghiên Nghiên, bà ta không thể mất phép lịch sự được.
Trần Nghiên Nghiên rất vui khi nghe mẹ chồng nói sẽ đích thân đến đón chú, cô nhanh chóng nói:
“Dạ mẹ!”
Nhìn thấy hai người đi về phía cửa, Cung Thiếu Dương cũng lập tức đi theo.
Bà Mộ vừa xuống xe liền thấy bà Cung ra tới, bà ấy mỉm cười duyên dáng kêu một tiếng:
“Tử Lan!”
Bà Cung mỉm cười bước đến bên bà ấy:
“Jenny, lâu lắm rồi tôi mới gặp lại bà, bà vẫn rạng rỡ như vậy.”
Bà Mộ trở lại:
“Cũng thế cũng thế, bà cũng không phải mặt mày vô cùng rạng rỡ à?”
“Đúng đúng đúng!”
Bà Cung tâm trạng rất vui vẻ, bà ta bật cười khi nghe những lời này của bà Mộ.
Lúc này, viện trưởng Trần đã đậu xe xong, ông ấyy mở cửa bước xuống xe.
“Chú ơi!”
Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương thấy ông ấy đến, hai người lập tức bước lên đón.
“Nghiên Nghiên, Thiếu Dương.”
Viện trưởng Trần mỉm cười gọi họ.
Bà Cung thấy thế, liền mỉm cười nói với bà Mộ:
“Tôi đi đến chào viện trưởng Trần một tiếng.”
Bà Mộ nói:
“Đi đi.”
“Được!”
Bà Cung mỉm cười và bước đến chỗ viện trưởng Trần:
“Viện trưởng Trần, xin chào! Tôi là mẹ chồng của Nghiên Nghiên.
Tôi sớm nên đến thăm ông lâu rồi.
Tôi thật là thất lễ quá.”
Viện trưởng Trần biết trước đó bà Cung không đồng ý cuộc hôn nhân giữa Nghiên Nghiên và Thiếu Dương, nhưng bây giờ bà ta đã muốn mở lòng.
Ông ấy cũng không cùng bà so đo, bèn hiền hoà nói:
“Bà Cung không cần khách khí, mọi người đều là người một nhà, bây giờ không phải đã gặp mặt rồi sao.”
Chỉ cần Nghiên Nghiên cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, người chú như ông ấy có thể làm bất cứ điều gì.
Bà Cung thấy viện trưởng Trần hiền hòa như vậy, bà Cung cảm thấy có chút xấu hổ vì trước đó bà ta đã nghi ngờ ông ấy, bà ta nói:
“Đúng vậy, ông nói đúng quá, mời ông vào nhà.”
Có một câu nói xưa thật hay, trăm nghe không bằng một thấy.
Trước đây bà ta đã quá tin tưởng vào Chu Lệ Đồng, cho nên mới có thể hiểu lầm bọn họ.
Cứ tưởng viện trưởng bệnh viện tâm thần hẳn là một nhân vật khó tính, nhưng thật sự bây giờ là bà ta đã nghĩ quá nhiều rồi.
“Vâng, mời bà.”
Viện trưởng Trần nho nhã lễ độ gật gật đầu.
Khi đoàn người bước vào nhà, bà Cung vội vàng mời mọi người ngồi xuống.
Viện trưởng Trần đã lâu không thấy Lạc Lạc vui vẻ như vậy.
Ông ấy nhận lấy cô bé từ trong tay của người giúp việc.
Ông ấy ngồi một bên trêu chọc cô bé.
Niệm Niệm thấy thế ngay lập tức chạy đến chơi cùng Lạc Lạc.
Trần Nghiên Nghiên thấy