Một người trong số đó đáp: "Chúng tôi là hàng xóm đương nhiên quen biết rồi, tiền xe của cô ấy bao nhiêu để chúng tôi trả."
Tài xế vừa nghe cười: "Đã có người thanh toán rồi.
Nếu mọi người quen biết thì nhờ đưa cô ấy về giúp tôi với."
Cô gái này cả đường ầm ĩ về đến cổng nhà lại ngủ say rồi, ông ta đúng là bất lực.
Ở bên ngoài ông ta không thể vứt cô ta bên lề đường được, may mà bây giờ có người quen cô ta nên ông ta nhân tiện nhờ họ đưa về.
"Việc này không thành vấn đề, chúng tôi đưa vào cho mẹ cô ấy là được rồi."
Hai người làm bộ như rất nhiệt tình tốt bụng, nói xong thì dìu Cố Nhã Nhã lên xe bọn họ.
Tài xế thấy người bế đi rồi thì chào rồi đi mất.
Thấy tài xế đi rồi, hai người nhanh chóng lên xe, đưa Cố Nhã Nhã đi đến bên bờ sông.
Cố Nhã Nhã ngủ rất say sưa, gương mặt trẻ con thêm nụ cười ngọt ngào khiến người khác mê mệt, hoàn toàn không biết bản thân mình đang gặp nguy hiểm.
Hai người nghe thấy cô ta nói mớ muốn đính hôn với tổng giám đốc Cố thì đều cười nham hiểm.
Trời thu gió lạnh, ban đêm bờ sông cơ bản không có người nào.
Hai người kia dừng xe lại, trực tiếp dìu Cố Nhã Nhã xuống xe ném xuống sông, sau đó quay người lên xe rời đi.
Trời đêm đen cao vời vợi, chỉ có tiếng Cố Nhã Nhã rơi xuống nước cái tủm, rồi không để lại chút dấu vết gì nữa.
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, Cố Nhã Nhã vẫn chưa về nhà, quản gia Cố gọi điện thoại cho cô ta nhưng không được, ông lo lắng không thôi, phải đi báo với Cố Xuân Minh.
Cố Xuân Minh vừa nghe lập tức cho người đi tìm, tìm cả đêm vẫn không có chút tin tức nào.
Bà ta nghĩ có phải Nhã Nhã đi đến bệnh viện chăm sóc A Tịch rồi hay không, liền gọi điện cho Cố Triều Tịch.
Lúc rạng sáng, Cố Triều Tịch đang ngủ say, thấy mẹ mình gọi điện thoại đến, có chút sốt ruột mà bắt máy: "Alo, mẹ."
"A Tịch à, Nhã Nhã có ở chỗ con không?"
Cố Xuân Minh gấp gáp hỏi.
Cố Triều Tịch hơi khó hiểu, trời còn chưa sáng cô ta đến làm gì chứ, thế là trả lời: "Không có!"
Cố Xuân Mình vừa nghe, lo lắng khôn nguôi: "Trời ơi, con bé này chạy đi đâu rồi chứ? Mẹ tìm con bé cả đêm nay rồi!
Cố Triều Tịch nghe Cố Xuân Minh nói tìm Cố Nhã Nhã cả đêm tỉnh hẳn cả người nói: "Mẹ, không phải nó đi chơi với con gái chú Hạ rồi sao? Mẹ gọi điện cho chú Hạ hỏi thử xem."
Mấy ngày hôm trước cô ta đang bệnh viện chăm sóc anh ta, ngày nào cũng lải nhải chị Tuyết Oánh của cô ta tốt như thế nào.
Nhỡ đâu tối qua con bé ngủ ở nhà cô ta thì sao?
"Đúng.
Con xem mẹ vội quá mà hồ đồ rồi.
Bay giờ mẹ gọi luôn."
Cố Xuân Minh cúp máy, lập tức gọi điện cho Hạ Vinh.
"Alo, bà chủ, sớm như vậy bà có chuyện gì sao?"
Hạ Vinh thấy người gọi đến là bà chủ, lạnh lùng nhếch mép, sau đó giọng điệu kính cẩn nói tiếp.
Cố Xuân Minh hỏi: "Hạ Vinh, tối hôm qua Nhã Nhã không về nhà, ông đi hỏi con gái xem có thấy con bé đâu không?"
Hạ Vinh vừa nghe, quả nhiên bà ta gọi tới hỏi tung tích của Cố Nhã Nhã, nói: "Tối qua tôi nghe Tuyết Oánh nhà tôi nói, cô Nhã Nhã hẹn con tôi đi ra ngoài uống rượu.
Bà đợi chút tôi đi hỏi nó xem."
Ông ta không thể phủ nhận đêm nay Tuyết Oánh có gặp Cố Nhã Nhã.
Bởi vì rất nhiều người trong quán bar trông thấy hai người họ ở cùng nhau, phủ nhận chỉ khiến bà chủ sinh nghi.
Lòng Cố Xuân Minh vô cùng bất an.
Bây giờ mà có tin tức gì, bà ta cũng sẽ không bỏ qua, vì thế nói: "Được, ông mau đi hỏi đi."
"Vâng!"
Hạ Vinh cầm điện thoại di động đi thẳng đến phòng của Hạ Tuyết Oánh, gõ cửa: "Tuyết Oánh, mau dậy đi, bà chủ muốn nói chuyện với con."
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy giọng bố liền dậy ra mở cửa.
Hạ Vinh thấy cô ta đi ra rồi, hỏi: "Con mau nói cho bố biết, cô Nhã Nhã đi đâu rồi?"
Hạ Tuyết Oánh thấy điện thoại di động trong tay ông ta vẫn bật, lập tức nói: "Bố nói thế ý là sao, ý bố là Nhã Nhã không về nhà á?"
Cô ta nhất định phải để lại ấn tượng tốt với bà chủ Cố, cho nên cố tình làm bộ lo lắng.
Hạ Vinh thấy biểu hiện của cô ta vô