Anh không muốn nợ ân tình của Cố Triều Tịch.
Cố Triều Tịch trẻ tuổi nghe thấy lời nói thẳng thừng của Mộ Diệc Thần, nói: "Vậy thì làm phiền rồi!"
Anh ta không muốn để cho Mộ Diệc Thần cho rằng bản thân dùng ân tình để kiềm chế Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng nghe thấy anh ta đồng ý để Mộ Diệc Thần giúp đỡ rồi, cười nói: "A Tịch anh yên tâm dưỡng thương đi, có tin tức gì, tôi sẽ báo cho anh trước tiên.
"
Anh ta vì Niệm Niệm mà bị thương nặng, cô rất rõ ràng, chỉ mong là cô với Diệc Thần có thể giúp đỡ anh ta, giúp anh ta vui vẻ một chút.
Lời dặn của Tô Vũ Đồng khiến cho Cố Triều Tịch mỉm cười, nói: "Được.
"
Mặc kệ Mộ Diệc Thần giúp anh ta là có mục đích gì, nhưng anh ta tin Tô Vũ Đồng tuyệt đối là thật lòng.
Chỉ cần anh ta biết trong lòng cô có anh ta là được rồi.
"Vậy tôi cúp máy đây.
"
Tô Vũ Đồng nói xong liền cúp điện thoại.
Mộ Diệc Thần thấy cô đã cúp điện thoại, liền gọi cho Tần Hồng Vũ, để anh ta cho người đi tìm Cố Nhã Nhã.
Tô Vũ Đồng mỉm cười nói với anh một câu: "Anh sẽ không trách em đã tự mình chủ trương, không bàn bạc trước với anh mà đã nói với A Tịch muốn anh giúp đỡ cho người tìm Nhã Nhã chứ?"
Cô biết hai nhà bọn họ vẫn luôn ở vị trí đối lập, hai người Cố Triều Tịch với Mộ Diệc Thần vẫn luôn không hợp nhau, bản thân chỉ muốn giúp đỡ, cũng không có hỏi anh một chút, không biết anh nghĩ như thế nào.
Đôi con ngươi gợn sóng của Mộ Diệc Thần khẽ loé lên, đưa tay lên véo má cô: "Chúng ta vốn đã thiếu ân tình của anh ta, bây giờ vẫn còn, không phải sao? Anh trách em làm gì chứ?"
Dù cho không có chuyện của Cố Nhã Nhã, về sau anh cũng sẽ tìm cơ hội trả lại.
Nghe anh nói như vậy, Tô Vũ Đồng mỉm cười: "Không trách là được.
"
Tình nghĩa cả đời này của Cố Triều Tịch dành cho cô trả không hết, bây giờ có thể trả lại chút ít cũng tốt rồi.
Khoé miệng Mộ Diệc Thần khẽ cong lên, dùng đũa của mình gắp cho Vũ Đồng một miếng thịt kho Đông Pha, nói: "Này, ăn thịt mà em thích nhất, chuyện tìm người có Tần Hồng Vũ ra mặt em cứ yên tâm.
"
Anh không muốn Vũ Đồng vì chuyện của nhà họ Cố hao tổn tinh thần, tim của cô chỉ có thể đặt ở trên người anh.
Tô Vũ Đồng mỉm cười: "Có đại luật sư Tần ra mặt, đương nhiên là em yên tâm rồi!" Nói xong, liền lấy đũa đâm vào miếng thịt Đông Pha, mỹ mãn mà cắn một ngụm lớn, khen: "Wa, ngon quá!"
Mộ Diệc Thần thấy miệng cô dính dầu mỡ, mỉm cười cầm giấy ăn lên cẩn thận lau miệng cho cô: "Mèo con ham ăn, mấy món này đều cho em ăn hết, em có thể ăn ngụm nhỏ mà? Cũng không có ai giành ăn với em.
"
Có lẽ là do lúc nhỏ phải chịu nhiều ngược đãi, cho nên chấp nhất của Tô Vũ Đồng đối với miếng thịt lớn luôn trước sau như một, cười nói: "Chuyện này không có quan hệ gì với giành hay không giành, ăn ngụm lớn mới có mùi vị, không thì anh thử xem?"
Mộ Diệc Thần cưng chiều lại gắp cho cô một miếng: "Gần đây dạ dày của anh không tốt, mấy món này nhiều dầu quá, thôi em ăn đi.
"
Từ sau lần đầu tiên cô dẫn anh đến Dư Nhân ăn mì bò kho, anh đã biết cô thích ăn thịt miếng lớn.
Cho nên hôm nay anh mới dẫn cô đến nhà hàng Tô Châu này để cho cô ăn vui vẻ.
Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thần cười, nơi đáy mắt thanh tịnh đều là ánh sao: "Anh không ăn thật à? Lát nữa em ăn hết bốn miếng rồi, anh sẽ hối hận đó!"
Thấy cô hiếm khi vui tươi như vậy, ý cười nơi khoé miệng Mộ Diệc Thần càng sâu, rót cho cô một ly nước ô mai: "Hối hận cái gì, nhiệm vụ của anh chính là nuôi em cho trắng trắng mập mập mà, đây, uống chút nước ô mai đi.
"
Nghe thấy lời của anh, trong lòng Tô Vũ Đồng trở nên ngọt ngào, lấy tay vỗ vỗ ghế tròn: "Nếu em mập thì eo sẽ thô như cái ghế tròn này, anh không chê em sao?"
Cô lướt Weibo, thấy có rất nhiều đàn ông chê vợ mình mập lên, cô muốn biết Mộ Diệc Thần sau này sẽ chê cô hay không.
Mộ Diệc Thần cười nhẹ ra tiếng, cưng chiều nói: "Mập mới tốt, vậy thì sẽ không có ai giành với anh! Sau này em sẽ an ổn thành thật làm bà vợ xấu của anh, tốt biết bao.
"
Sao anh có thể chê cô chứ, dù cho cô mập thành cái bánh bao,