Sau khi lễ tang kết thúc, Hạ Tuyết Oánh chủ động đưa bà Cố về nhà.
Bà Cố cho rằng cô ta đối xử tốt với Nhã Nhã, liền giữ cô ta ở lại nhà cùng bà ta.
Cố Triều Tịch biết mẹ của mình vừa mới mất con gái, cho nên cũng không trở về căn nhà trong thành phố mà về biệt thự ở Thành Tây của nhà họ Cố ở.
Hạ Tuyết Oánh ở đó hai ngày rồi, tuy rằng mặc quần áo ở nhà, nhưng về chuyện trang điểm lại tốn không ít tâm tư, Cố Triều Tịch mỗi lần đến đây nói chuyện cùng Cố Xuân Mính, làm như không trông thấy cô ta, xem cô ta giống như không khí, cô ta muốn đến gần đều không mở miệng được.
Cô ta không muốn lãng phí cơ hội, vì thế buổi tối cố ý thay một bộ áo ngủ gợi cảm, bưng một mâm trái cây đã cắt xong, đến gõ cửa phòng của Cố Triều Tịch.
Cố Triều Tịch nghe thấy tiếng gõ cửa, buông thư trong tay xuống, đứng dậy đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, anh ta thấy là Hạ Tuyết Oánh đứng ở cửa, còn ăn mặc lộ liễu như vậy, ánh mắt đào hoa tà mị hơi lạnh lùng, hỏi một câu: “Cô có việc gì sao?”
Hạ Tuyết Oánh tươi cười với đôi mắt sáng xinh đẹp, bưng mâm trái cây trong tay lên, dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Cố, em mang táo tới cho anh này.
”
Cô ta ăn mặc vốn dĩ đã lộ liễu, đôi tay lại vừa nhấc như vậy, khe ngực phía trước lại sâu thêm một phần, phần ngực lớn trắng như tuyết dường như lại lộ lên.
Cô ta tương đối tự tin với nhan sắc và vóc dáng của mình, cô ta cũng không tin Cố Triều Tịch sẽ không động tâm!
“Tôi không thích ăn táo! Cô đi đi!”
Cố Triều Tịch nói xong, cũng không liếc mắt thêm cái nào nữa, trực tiếp đóng cửa lại một cách chán ghét.
Hạ Tuyết Oánh không ngờ rằng Cố Triều Tịch vậy mà lại đóng cửa lại, nói thầm một câu: “Đúng là không hiểu tình cảm!” Sau đó tức giận dậm dậm chân, không cam lòng xoay người trở về phòng của mình.
Lúc mọi người ăn cơm trưa, Hạ Tuyết Oánh chủ động gắp đồ ăn cho Cố Triều Tịch, hết sức quan tâm nói: “Tổng giám đốc Cố, vết thương của anh chưa lành bao lâu, nhất định phải ăn nhiều vào một chút nhé.
”
Tối hôm qua nịnh nọt không thành công, vậy cô ta liền thay đổi chiến lược.
Cố Triều Tịch không để ý đến cô ta, thấy cô ta đặt đồ ăn vào trong chén của mình, đến động đũa vào cũng không thèm, nói với quản gia một câu: “Lấy cho tôi một cái chén khác đi!”
“Vâng ạ!”
Quản gia không dám chần chờ, lập tức xoay người đi lấy chén.
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy lời anh ta nói, xấu hổ vô cùng, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Cô ta vậy mà lại bị Cố Triều Tịch ghét bỏ, bài xích như vậy.
Bà Cố thấy thế, nhìn Cố Triều Tịch nói: “Triều Tịch, Tuyết Oánh là khách, con không thể đối xử cô ấy như vậy được.
”
Trong lòng bà ta nghĩ đến Nhã Nhã, mới giữ Hạ Tuyết Oánh lại đây làm người an ủi, chẳng lẽ anh ta lại không biết sao?
Anh ta không giữ lấy một chút thể diện cho cô như thế cũng có chút quá đáng, người ta gắp thức ăn cho anh ta cũng chỉ là quan tâm anh ta thôi mà.
Cố Triều Tịch lạnh lùng ngước mắt lên: “Mẹ, cho dù là Nhã Nhã gắp thức ăn cho con thì cũng sẽ không dùng chính đũa của mình!”
Đúng vậy, anh phải nhắc nhở mẹ của mình, Hạ Tuyết Oánh không phải Cố Nhã Nhã!
Tuy rằng tính cách Nhã Nhã có hơi tuỳ tiện, nhưng tình cảm dành cho mẹ là thật lòng, Hạ Tuyết Oánh này có tâm tư gì, chỉ sợ chỉ có mình cô ta biết.
Trước kia anh ta cũng chỉ là có chút thành kiến với cô ta mà thôi, nhưng từ tối hôm qua, cô ta ăn mặc thành ra như vậy đi gõ cửa phòng mình, anh ta liền chắc chắn con người này của cô ta có tâm địa không tốt.
Nếu không phải vì bên cạnh mẹ, anh ta sẽ không thèm ngồi ăn cơm cùng cô ta!
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy Cố Triều Tịch nói thế, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Cố, thực sự xin lỗi, em ở nhà đã quen gắp thức ăn như thế với bố rồi, lần tới em nhất định sẽ chú ý.
”
Đối với lời giải thích của Hạ Tuyết Oánh, Cố Triều Tịch không để ý đến, nói với Cố Xuân Mính: “Mẹ, ngày mai con sẽ không về nữa, con phải đi công tác!”
Vốn dĩ muốn ở nhà vui vẻ cạnh mẹ, nhưng nghe thấy ý tứ Hạ Tuyết Oánh vừa mới nói kia, xem ra cô ta vẫn còn ở đây thật lâu.
Đối với việc trong nhà đột nhiên lại thêm một người thích bợ đỡ nịnh nọt, anh ta thật sự không thích ứng được, nếu mẹ thích cô ta, vậy để cô ta bên cạnh đi, anh ta công tác thêm vài chuyến là được, rồi nhắm mắt làm ngơ vậy.
Cố Xuân Mính nghe thấy Cố Triều Tịch phải đi công tác, trong lòng không muốn, mới nói: “Trong công ty có nhiều người như vậy, vì sao con cứ phải tự mình đi chứ?”
Nhã Nhã vừa mất vài ngày, anh ta lại muốn bỏ bà ta lại, thật đúng là khiến