Ngải Mễ lại vừa hôn gió vừa nháy mắt, có thể thấy cô xem trọng Tô Vũ Đồng thế nào.
Qua lại với nhau bao nhiêu năm nay, cô tất nhiên nhìn ra được.
Nhìn thấy Tô Vũ Đồng được quan tâm đặc biệt, trong lòng Lâm Na vốn không vui, bây giờ lại nghe thấy Diêm Tịnh còn cho cô nghỉ hai ngày, trong lòng cô càng mất cân bằng, tâm trạng bất mãn càng dâng cao: “Tổ trưởng, cuối tháng là lúc đang bận, cô ta đi rồi, công việc của cô ta ai sẽ làm!”
Hồ Hạ nghe thấy câu này, liền biết Lâm Na lại không hài lòng với Tô Vũ Đồng, lập tức mở miệng nói: “Chúng ta làm như lúc Tiểu Tô chưa đến, bây giờ tay cô ấy bị thương, mọi người thông cảm chút.
”
Tiểu Ngô khi bắt đầu đã rất có thiện cảm với Tô Vũ Đồng, lại thêm một khoảng thời gian ở cạnh, càng thích cách làm người của Tô Vũ Đồng, nghe Hồ Hạ nói vậy, lập tức tỏ thái độ: “Mình tôi có thể hoàn thành, không cần phân cho Tiểu Tô.
”
Dao Dao và Tuệ Hân lần này không nhìn Lâm Na, hai người đồng thanh nói: “Chúng tôi buổi trưa không ngủ, trước khi tan làm cũng có thể làm xong.
”
Các đồng nghiệp khác nghe thấy lời bọn họ, cũng sôi nổi thể hiện hợp tác.
Thấy ngoài Lâm Na, cả tổ đều nhất trí, Diêm Tịnh liền không để ý đến Lâm Na, nhìn Tô Vũ Đồng nói: “Mọi người quan tâm cô như vậy, mau thu dọn một chút rồi về đi.
”
Đối với sự quan tâm của mọi người, Tô Vũ Đồng rất cảm động, đứng dậy mỉm cười với bọn họ: “Cảm ơn mọi người, tấm lòng của mọi người tôi đã nhận rồi, vết thương này của tôi chỉ là vết thương nhỏ, bôi thuốc là khỏi, tôi có thể chậm rãi làm việc cùng mọi người, mong mọi người đừng lo lắng.
”
Chỉ là hai vết rộp ở mu bàn tay, công việc của cô là dùng ngón tay và đầu óc, không yếu đuối như vậy, cô không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội học tập nào.
5 năm qua đi, cô đánh mất quá nhiều rồi, muốn người khác không xem nhẹ mình, thì buộc phải tự mình cố gắng.
“Cô thực sự có thể chứ?”
Thấy Tô Vũ Đồng kiên trì, Diêm Tịnh lo lắng hỏi.
Cô khâm phục nghị lực của Tô Vũ Đồng, nhưng đều là con gái, nếu như tay lưu lại sẹo thì sẽ không tốt, tổng giám đốc lại là người theo đuổi sự hoàn mĩ.
Tỗ Vũ Đồng không hề biết Diêm Tịnh lo lắng điều gì, mỉm cười nói: “Tổ trưởng, cô yên tâm đi, tôi có thể mà.
”
Thấy cô kiên trí như vậy, Diêm Tịnh cũng không tiện ép buộc cô về nhà nghỉ ngơi, gật đầu cười: “Nếu không gì không thoải mái, lúc nào cũng có thể nói với tôi.
”
Tô Vũ Đồng gật đầu, đáp: “Ừm!”, sau đó ngồi về vị trí.
Nhìn thấy Diêm Tịnh quan tâm Tô Vũ Đồng như vậy, Lâm Na cả người đều thấy không thoải mái, cau mày nhìn Tô Vũ Đồng ngồi bên cạnh mình, nhỏ tiếng độc địa nói: “Có thể dùng thủ đoạn đê hèn tự làm mình bị thương này để thu hút sự chú ý của sếp, cô còn biết xấu hổ à! Không sợ vợ chưa cưới của sếp biết xé nát gương mặt quyến rũ này của cô sao!”
Tay cô lúc đi rõ ràng vẫn bình thường, quay lại liền thành như vậy, rõ ràng là cố ý, sếp cũng thật dễ bị lừa, lại bị cô cho vào tròng.
Nghe thấy lời cô ta nói, đáy mắt của Tô Vũ Đồng lóe lên sự nực cười, giễu cợt nói: “Hết cách rồi, ai bảo sếp lại thích kiểu của tôi như vậy, còn thích gương mặt này của tôi, có người muốn sếp thích, e là sếp còn chê không hợp khẩu vị ấy!”
Tuy bị thương là chuyện ngoài ý muốn, nhưng dự tính ban đầu của Tô Vũ Đồng là đi lôi kéo quan hệ với Mộ Diệc Thần, cho nên cô cũng không kiêng nể, thẳng thắn không có gì để nói với oán giận của Lâm Na, chọc cô ta tức phồng mang trợn má lên, nghiến chặt răng mắng: “Cô đúng là hồ ly tinh!”
Thấy cô ta tức đến như vậy, Tô Vũ Đồng cười nhẹ, không hề khách sáo mắng một câu: “Còn hơn con chồn tráo trở như cô!”
“Cô!”
Lâm Na tức đến mức sắc mặt trắng bệnh cả ra, nắm đấm sắp vắt ra nước rồi, cơ thể hơi run lên, căm thù nhìn Tô Vũ Đồng, giận không thể dồn máu lên mà cắn cô một cái.
Cô lại còn nói cô ta là con chồn vừa xấu xí vừa không an phận!
Sao cô ta có thể nuốt trôi cục tức này!
Không được, cô ta phải dạy cho cô một bài học.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta để ý đến cốc trà sữa vị cà phê bên cạnh, di chuyển chút cách cái cốc không xa là máy tính xác tay và