Những bạn nhỏ khác đều ở cùng mẹ, bây giờ cậu có mẹ rồi, cậu cũng muốn ở cạnh mẹ.
Tối qua bố hung dữ với mẹ như vậy, cậu không muốn thấy bọn họ cãi nhau, ở biệt thự cũ, bọn họ sẽ không gặp bố nữa, mẹ có thể luôn ở bên mình.
Hôm nay sau khi Niên Niên gọi điện cho bà Mộ, bà Mộ hỏi quản gia Ngô tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, cho nên bà rất hiểu suy nghĩ của Mộ Niên.
Đứa trẻ này rất thông minh, đầu óc vô cùng linh hoạt, nhưng chính vì không thích nói chuyện không thích giao tiếp, nên khó mà cậu bé có thể nói ra suy nghĩ trong lòng mình, bà tất nhiên không thể ngăn cản sự chuyển biến tích cực của cậu, nghĩ vậy bà liền cười nói: “Được! Chỉ cần Niên Niên thích, thế nào cũng được!”
Mộ Niên là cục cưng quý giá trong lòng bà, cậu bé nói gì bà cũng đồng ý đáp ứng, chỉ cần cậu bé có thể vui vẻ.
Tô Vũ Đồng vốn vẫn còn lo lắng sau này thường xuyên đến khuôn viên Đế Cảnh, sẽ nảy sinh sự không thoải mái với Mộ Diệc Thần, không ngờ con trai thông minh đã giải quyết hết những vấn đề khó rồi, cô thực sự rất vui, nếu như không có bà Mộ ở đây, cô thật muốn hôn một cái thật mạnh lên mặt con trai.
Cậu bé mới năm tuổi, sao có thể thông minh như vậy.
Bà Mộ đồng ý vô điều kiện với Niên Niên, cậu bé vô cùng vui sướng, lại liên tục gắp thức ăn cho bà Mộ, để thể hiện sự cảm ơn của cậu với bà nội.
Nhìn Niên Niên luôn chân luôn tay, Tô Vũ Đồng và bà Mộ đều cười.
Một bữa cơm vui vẻ hòa thuận, sau khi ăn cơm xong Mộ Niên luôn bám lấy Tô Vũ Đồng, bà Mộ không còn cách nào khác chỉ đành mời Tô Vũ Đồng cùng về biệt thự cũ của nhà họ Mộ.
Trên đường, bà Mộ tự mình gọi điện cho Mộ Diệc Thần, bảo anh Niên Niên sẽ ở biệt thự cũ một thời gian.
Mộ Diệc Thần gần đây công việc rất bận rộn, đi tiếp khách cũng nhiều, vì vậy con ở chỗ mẹ anh, anh cũng không phản đối.
Làm xong việc anh về khuôn viên Đế Cảnh cũng đã hơn mười giờ, nhìn thấy chỗ thuốc mới mà Cung Thiếu Dương kê cho Niên Niên vẫn chưa mang đi, anh cũng không màng mệt mỏi tự mình lái xe mang qua.
Trên đường đến biệt thự cũ, thời tiết liền thay đổi, gió thổi làm hai hàng cây xanh bên đường lắc lư dữ dội, những hạt mưa bắt đầu lất phất rơi, đây một hạt kia một hạt rơi lên tấm kính chắn gió, không lâu sau tầm mắt đã bị mờ đi.
Đến biệt thự cũ nhà họ Mộ, mưa đã rơi rất lớn, mưa hóa thành mây khói vây xung quanh căn nhà.
Mộ Diệc Thần đỗ xe xong, quản gia Ngô mang ô ra đón anh vào.
Vừa đi đến cổng anh đã nghe thấy tiếng cười của Niên Niên.
Cười?
Cậu bé cũng có thể cười vui như vậy à?
Gương mặt lạnh lùng của Mộ Diệc Thần hiện lên một nét ấm áp, không đợi quản gia Ngô mở cửa, tự mình đẩy cửa đi vào.
Anh vốn tưởng rằng bản thân sẽ chỉ nhìn thấy hình ảnh của mẹ và Niên Niên, nhưng không ngờ rằng đập vào mắt lại là khuôn mặt tươi cười của Tô Vũ Đồng.
Lúc ánh mắt anh chạm phải gương mặt của cô, nét ấm áp vừa hiện lên ban nãy lập tức lại trở về lạnh lùng, bước lớn đến trước mặt cô, hà khắc tra hỏi: “Tô Vũ Đồng, sao cô lại ở đây!”
Người phụ nữ này gan cũng lớn thật, lại chạy đến tận biệt thự cũ nhà họ Mộ.
Phải biết bao nhiêu lần anh nhắc đến chuyện muốn đưa Đồng Đồng về thăm bà, đều bị từ chối, rốt cuộc cô đã dùng cách gì, khiến mẹ cho cô vào!
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của anh, tiếng cười vui vẻ bỗng chốc im bặt, Tô Vũ Đồng và Niên Niên đều đơ ra tại chỗ.
Bọn họ đều tưởng anh sẽ không đến, cho nên mới thoải mái như vậy.
Thấy không khí trở nên căng thẳng, nụ cười trên khuôn mặt của bà Mộ biến mất, nhìn Mộ Diệc Thần nói: “Là mẹ mời cô ấy đến, sao nào, mẹ mời khách, còn phải báo cáo trước với tổng giám đốc Mộ à?”
Khi Mộ Diệc Thần còn rất nhỏ, bố anh đã qua đời, là mẹ một mình nuôi anh lớn lên, cho nên anh rất kính trọng bà Mộ, nhưng vì mẹ phản đối chuyện anh và Châu Lệ Đồng ở bên nhau, nên giữa bọn họ có mâu thuẫn, sau này anh kích động liền chuyển ra khỏi biệt thự cũ.
Trong lòng luôn thấy áy náy với mẹ, nên nghe bà nói vậy, thái độ