Tô Vũ Nồng thấy Tô Vũ Đồng ngã xuống, tưởng rằng cô chết rồi, bị dọa mất hồn mất vía, vội vàng quay người bỏ chạy.
Mộ Diệc Thần bị Tô Vũ Đồng chạm phải, trái tim không biết vì sao như bị siết chặt, nghe thấy có tiếng giày cao gót, lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Bắt cô ta lại cho tôi!”
Vệ sĩ nghe thấy, lập tức đuổi theo.
Khi Tiểu Dương vào trước đã thấy váy của Tô Vũ Đồng bị xé, sếp lại lo lắng cho cô ấy như vậy, anh cảm thấy sếp nhất định không muốn để người khác thấy Tô Vũ Đồng như vậy, nên lập tức lấy một chiếc chăn ra.
Nhưng anh không dám bước lên, anh cũng là người ngoài, chỉ đành đứng ở phía sau Mộ Diệc Thần, nói: “Tổng giám đốc Mộ, chăn đây.
”
Được anh nhắc vậy, Mộ Diệc Thần mới nhớ ra váy của Tô Vũ Đồng bị xé nát.
Ánh mắt di chuyển xuống dưới, anh nhìn thấy làn da trắng sáng lấp lánh như ngọc của Tô Vũ Đồng lộ ra ngoài, tim liền đập nhanh hơn.
Anh không biết lí do gì bản thân làm thế, lại không lấy tấm chăn Tiểu Dương mang đến, mà cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài của mình, đắp cho cô, lúc này mới bế cô đi ra ngoài.
Hôm nay anh đến đây, hoàn toàn là ý của mẹ, bà sợ Niên Niên lại không chịu ăn cơm, cho nên nhất định bắt anh phải đến đón Tô Vũ Đồng.
Không ngờ, lại gặp phải chuyện này.
Tiểu Dương thấy sếp nhà mình lại dùng áo khoác của mình để đắp cho Tô Vũ Đồng, vô cùng ngạc nhiên, lập tức buông chiếc chăn trên tay xuống theo sau.
Đi theo sếp nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy sếp đem áo của mình choàng lên người con gái.
Mộ Diệc Thần bế Tô Vũ Đồng đến bên cạnh xe, vệ sĩ áp giải Tô Vũ Nồng đi về phía anh.
Sự xinh đẹp trên gương mặt Tô Vũ Nồng đã không còn nữa, giày cao gót cũng không biết đã mất đi đâu một chiếc, run rẩy nhìn Mộ Diệc Thần, hoảng hốt nói: “Diệc Thần, em không cố ý đâu, cầu xin anh, anh tha cho em.
”
Cô ta chỉ muốn dạy dỗ Tô Vũ Đồng một chút, đâu ngờ rằng cô lại cắn lưỡi tự tử, nếu như không có ai thấy cô chết thì đã chết rồi, nhưng lại bị đụng phải Mộ Diệc Thần, nên làm sao đây!
Mộ diệc Thần lạnh lùng quét Tô Vũ Nồng một lượt, trên mặt không một tia ấm áp, nói với Tiểu Dương: “Nếu cô ta đã không cố ý, vậy chúng ta cũng không cố ý, xé giống như bộ dạng của Tô Vũ Đồng cho tôi!”
Tiểu Dương nghe chỉ thị lập tức đáp: “Vâng, tổng giám đốc Mộ!” sau đó ra hiệu cho các vệ sĩ động tay.
Theo Mộ Diệc Thần năm năm, thực lực của những vệ sĩ này Tô Vũ Nồng rất rõ, cô ta biết phản kháng căn bản là vô ích.
Biết bản thân sắp phải đối diện với điều gì, cả người cô ta run rẩy ôm lấy chân Mộ Diệc Thần, cầu xin: “Diệc Thần, đừng, đừng mà, em xin anh, nể tình hôn ước năm năm của chúng ta, tha cho em lần này đi, sau này em không dám vậy nữa.
”
Cô ta là cô gái xinh đẹp nhất Giang Thành, trong mắt người ngoài là con gái nhà họ Tô cao quý thanh tao, sao có thể bị người khác xé váy ở ngoài đường.
Mộ Diệc Thần không lên tiếng, phút chốc đá văng tay cô ta ra, biểu cảm lạnh nhạt bế Tô Vũ Đồng lên xe.
Sếp không kêu dừng, vệ sĩ đương nhiên tiếp tục.
Chỉ nghe thấy “soạt soạt soạt!” mấy tiếng, váy của Tô Vũ Nồng lập tức biến thành đống vải, trên người chỉ còn lại chiếc váy rách tả tơi cùng với bộ đồ lót trần trụi.
“A!”
Thấy bộ dạng vô cùng nhếch nhác của mình lộ ra trước mặt nhiều người đàn ông như vậy, Tô Vũ Nồng kêu lên tiếng kinh hãi chói tai, lập tức đưa tay ôm lấy ngực, khụy xuống đất khóc.
Mộ Diệc Thần không nhìn Tô Vũ Nồng lấy một cái, nhìn chăm chăm và Tô Vũ Đồng thoi thóp trong lòng, nói với Tiểu Dương và Tiểu Vương bên ngoài: “Tiểu Vương, đến bệnh viện gần nhất! Tiểu Dương, gọi điện cho Thiếu Dương!”
Tiểu Dương đáp: “Vâng!” vội vã ngồi lên ghế cạnh lái bắt đầu gọi điện, Tiểu Vương liền khởi động xe, về phía bệnh viện Thành Nam gần nhất.
Chiếc xe của Mộ Diệc Thần quá sang trọng, phía sau đi theo lại nhiều vệ sĩ như vậy, vừa lái vào bệnh viện liền gây nên sự chấn động, viện trưởng biết được người đến là tổng giám đốc Hoa Thành, lập tức điều bác sĩ và y tá giỏi