Công việc hôm qua của cô cũng xem như làm tròn bổn phận, theo lý, hôm nay anh có thể cho cô nghỉ một ngày, để cô chữa khỏi bệnh.
Tô Vũ Đồng tuy chỉ còn chút sức lực, nhưng cô không muốn xin nghỉ, vậy nên lắc đầu nghiêm túc nói:
-Cảm ơn tổng giám đốc Mộ, tôi đỡ nhiều rồi, anh yên tâm tôi tuyệt đối sẽ không để nhỡ công việc đâu.
Thấy thái độ cứng rắn của cô, không có chút ý miễn cưỡng nào, Mộ Diệc Thần gật đầu, nói:
-Vậy đi theo tôi.
Tô Vũ Đồng mặc áo khoác của mình vào, nhanh chóng theo bước Mộ Diệc Thần.
-Này, Diệc Thần, hai người không ăn sáng ở đây à?
Thấy bọn họ đi ra cửa phòng khám, Cung Thiếu Dương lập tức gọi một tiếng.
Tô Vũ Đồng là chị em tốt của Nghiên Nghiên, anh vốn còn muốn thể hiện một chút, mời cô ăn sáng.
Mộ Diệc Thần không thèm quay đầu, đáp lại:
-Không ăn!
Sau đó đi ra cửa phòng khám, lên xe, Tô Vũ Đồng đi theo.
Buổi lễ cắt băng mở cửa của khu Hoa Đình Xuân được đặt lúc 10 giờ, Tô Vũ Đồng vốn tưởng Mộ Diệc Thần sẽ bảo Tiểu Vương trực tiếp đưa bọn họ đến khu Hoa Đình Xuân, nhưng không ngờ anh lại bảo Tiểu Vương đưa bọn họ đến tiệm thời trang cao cấp.
Ông chủ muốn đi tham dự buổi lễ cắt băng, tất nhiên không thể mặc quần áo giống hôm qua được, Tô Vũ Đồng rất hiểu điều đó, nhưng tại sao khi anh chọn một bộ quần áo vào phòng thay đồ để thay, phải bảo với nhân viên cửa hàng lấy bộ đồ cho nữ trưng bày trước cửa hàng đưa mình chứ?
Ngay khi cô đang bối rối, Mộ Diệc Thần đã thay xong quần áo, đẹp trai cuốn hút bước ra, đúng là một ông chủ bá đạo.
Thấy cô vẫn đứng đó, lông mày cứng nhắc lạnh lùng nhíu lại:
-Thân là trợ lý riêng của tôi, cô sẽ không định mặc chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm đứng cạnh tôi trước truyền thông của Giang Thành chứ!
Tô Vũ Đồng nghe được lời này của anh, lập tức nói:
-Tổng giám đốc Mộ, thực ra tôi có thể đợi anh dưới sân khấu.
Tuy bộ đồ này rất đẹp cô cũng rất muốn thay, nhưng bộ đồ này quá đắt, cô thực sự không nỡ mua.
Cô lại không có nhiều tiền như ông chủ Mộ, quần áo mấy chục triệu nói thay là thay được.
Mộ Diệc Thân quét mắt nhìn cô, lạnh giọng nói:
-Cô là muốn để tôi tự cầm kéo đi lên?
Tô Vũ Đồng:
Ngước khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay xinh đẹp lên, trong ánh mắt có chút trách móc.
Cậu chủ, ở đó nhất định sẽ có người phục vụ bê kéo lên, sao anh cứ muốn tôi bê thế?
Đây không phải cố ý làm khó cô sao?
Phải biết rằng nếu mua bộ đồ này, một tháng sau của cô có thể phải hít khí trời để sống.
Con mắt Mộ Diệc Thần thâm sâu, có chút không nhịn được nhấc tay lên nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, ngang ngược nói:
-Cho cô 3 phút!
Tô Vũ Đồng quả thực có cảm giác bị ép buộc, cắn môi, đi vào phòng thay đồ.
3 phút sau cô đi ra.
Các nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều ngây ra, nhân viên vừa lấy đồ cho cô tán thưởng:
-Cô gái, bộ đồ này như đặt làm riêng cho cô vậy, quả thực đẹp quá đi.
Nghe lời tán thưởng của cô, Tô Vũ Đồng bất giác đưa mắt về phía Mộ Diệc Thần.
Trong mắt anh rõ ràng rất hài lòng, nhưng lại chê bai nói:
-Tàm tạm!
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời nói một đằng nghĩ một nẻo này của anh, bĩu môi.
Thấy hành động nhỏ đó của Tô Vũ Đồng, đáy mắt của Mộ Diệc Thần lóe lên ý cười thầm kín, nói với cô:
-Đứng ngây ngốc đó làm gì, đi thôi!
Sau đó, ngay cả quần áo thay ra cũng không cầm theo, bước đôi chân dài của anh đi.
Tô Vũ Đồng vội vã nhìn nhân viên bán hàng nói:
-Phiền cô đưa quần áo của sếp tôi cho tôi.
Cô là trợ lý riêng của anh, lấy quần áo thay ra của anh cũng là bổn phận của cô, quần áo đắt như vậy tốt như vậy cũng không thể vứt ở đây, thu về giặt lại vẫn có thể mặc được.
Nhân viên bán hàng nghe thấy lời nói của cô lễ phép cười nói:
-Cô gái, cửa hàng này là của Hoa Thịnh, quần áo của cô và tổng giám đốc Mộ chúng tôi sẽ giặt sạch rồi gửi đi, cô không cần lo, đi thong thả ạ.
Ý trong lời nói, là ngay cả bộ đồ này của cô cũng không thu tiền.
Tô