Nghe được giọng bất mãn của anh, Tô Vũ Đồng ngẩng đầu nhìn anh cười:
-Sếp Mộ, để thể hiện lòng cảm ơn của tôi, tôi mời anh ăn cơm nhé!
Bình thường đều là khách hàng hoặc là gia đình thân quen mời Mộ Diệc Thần ăn cơm, hoặc là anh mời người khác ăn cơm, chưa từng có cô gái nào bỏ tiền ra mời anh ăn cơm, nghe được đề nghị này của Tô Vũ Đồng anh cảm thấy rất mới mẻ, vậy nên nói:
-Được đấy, cô muốn mời tôi đi đâu ăn?
Bây giờ buổi lễ cắt băng đã xong rồi, vừa hay sắp 12 giờ, tối qua bận cả đêm, bữa sáng nay cũng chưa ăn, anh thực sự đói rồi, không biết cô sẽ mời mình ăn gì?
Tô Vũ Đồng vẫn giữ nụ cười, nói:
-Anh đi theo tôi thì biết.
Sở dĩ không nói, là vì chỗ ăn cơm cô đã hơn 5 năm không qua đó, không biết còn ở đó không?
Đi trước xem đã rồi nói.
Thấy cô cố ý ra vẻ thần bí, Mộ Diệc Thần lập tức có hứng thú, kéo cô đi đến cửa hàng quần áo thay váy, lúc này mới bảo Tiểu Vương lái xe theo sự chỉ dẫn của cô.
Mộ Diệc Thần vốn tưởng Tô Vũ Đồng hôm nay nhận được 30 tỷ, tốt xấu gì cũng sẽ dẫn anh đến mấy nhà hàng cao cấp chút, đâu có biết cô chỉ cho Tiểu Vương đi đến đại học A, sau đó dẫn anh xuyên qua một con hẻm nhỏ, cuối cùng đưa anh đi vào một quán ăn tên là Dư Nhân.
Quán ăn này còn không to bằng phòng khách nhà anh, được màu xanh của cây cối chia cắt thành từ gian nhỏ một, bên trên treo từng dây từng dâu chuông gió, trên tường treo chiếc đồng hồ Anh cũ kỹ, bảng phi tiêu và một số tranh sơn dầu.
Chỗ còn trống dán một vài mảnh giấy ghi nhớ màu sắc khác nhau, có cái là lời tỏ tình của nam nữ, có chỗ là lời nói hùng hồn sục sôi của tuổi trẻ, còn có một số là nỗi nhớ người nhà, rất nhiều rất nhiều!
Quán ăn này tuy trong mắt Mộ Diệc Thần rất không đạt tiêu chuẩn, nhưng may mà khá sạch sẽ, ngay cả sàn nhà cũng đều được lau bằng nước sáng bóng.
Tô Vũ Đồng dường như rất quen thuộc với nơi này, dẫn anh vào một gian nhỏ.
Bên trong có một chiếc bàn gỗ nhỏ và hai cái ghế gỗ trắng, trên bàn đặt một hộp đũa trúc, xem ra cũng trải qua đủ năm tháng rồi.
Ông chủ là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, nhìn thấy có khách tới, lập tức bê dưa muối đặc biệt của quán ra, cười nhìn hai người chào hỏi:
-Xin hỏi hai vị muốn ăn gì?
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng của anh, liền ngẩng đầu lên, ông chủ thấy vẻ vui mừng của cô, nghĩ hồi lâu mới nhớ ra tên cô, xúc động nói:
-Bạn Tô Vũ Đồng, hơn 5 năm rồi, anh còn tưởng em quên chỗ này rồi chứ.
Tô Vũ Đồng mỉm cười:
-Ông chủ Lý, sao em có thể quên nơi này được, ở đây là cái tổ yên bình của em mà.
Năm đó cô ở trường không có lấy một người bạn, căng tin bị Tô Vũ Nồng thâu tóm, luôn có người không phải hất canh thì là thức ăn lên người cô nếu không thì sẽ thêm dầu thêm giấm, nơi cô có thể yên tĩnh ăn cơm chỉ có thể là ở đây.
Con người ông chủ rất tốt, cho dù cô không gọi món ở đây, mà lấy từ trường học ra, anh cũng không đuổi cô, vẫn rót nước cho cô nhưng thường, tặng cô mỳ thịt bò.
Ông chủ Lý nghe Tô Vũ Đồng nói xong, nhìn dáng vẻ không tầm thường của Mộ Diệc Thần, gương mặt tràn đầy sự hài lòng, cười típ mắt nói:
-Bạn Tô bạn trai em còn đẹp hơn cả ngôi sao đấy, thật điển trai, sau này coi như có người ăn cơm cùng em rồi.
Mộ Diệc Thần vốn có chút ghét bỏ người đàn ông ba mươi mấy tuổi trước mắt này, nhưng nghe thấy anh khen mình, sắc mặt hơi giãn ra chút, hỏi một câu:
-Cô ấy trước đây đều ăn cơm một mình sao?
Trước kia anh thấy tư liệu ứng tuyển của cô, chính là học ở đại học A.
Lẽ nào hồi đi học không có lấy một người bạn sao?
Ông chủ gật đầu, cười nói:
-Cô bé lúc đó ngày nào cũng từ trường học bê hộp cơm đến chỗ tôi ăn, tan học cũng một mình đi qua cửa quán tôi, cho nên ấn tượng của tôi về cô bé rất sâu đậm.
Sinh viên đại học đặc biệt là con gái có thể hoạt động một