Lại ngớ người ra, cô không biết phải giấu mặt đi đâu nữa!
Thấy cô nói không sao, ông chủ Lý mỉm cười nói:
-Bữa này anh mời, được thấy có người ăn cơm cùng em, anh rất vui, sau này phải dẫn bạn trai thường xuyên tới nhé!
Ông chủ Lý là người tốt, Tô Vũ Đồng biết lời anh nói đều là thật lòng, nhưng bây giờ cô có tiền rồi, lại để ông chủ Lý cho miễn phí nữa, thì thật hết nói nổi.
Cô cười cười nói:
-Trước kia anh mời không ít rồi, lần này là lần đầu tiên em mời người khác ăn cơm, tiền này nhất định phải trả, anh đừng khách sáo với em.
Thấy Tô Vũ Đồng kiên quyết, ông chủ Lý chỉ đành chấp nhận.
Trả tiền xong, Tô Vũ Đồng mới biết, đã qua hơn 5 năm rồi, mỳ ở Dư Nhân vẫn giữ giá như năm xưa, hai bát mỳ thêm thức ăn kèm, mới có 100 nghìn.
Cô nhìn hóa đơn, thắc mắc hỏi:
-Ông chủ Lý, sao anh không tăng giá?
Bây giờ với giá này, anh kinh doanh như vậy, chỉ có thể giữ được vốn thôi.
Anh mang chờ điều gì?
Ông chủ Lý cười nói:
-Anh luôn đợi một người, năm đó khi quen biết cô ấy, mỳ bán 20 nghìn một bát, anh không tăng giá chính là muốn nói với cô ấy, trái tim anh luôn dành cho cô ấy như lúc đầu, hy vọng cô ấy có thể quay lại.
Thì ra là như vậy, Tô Vũ Đồng cười, không hỏi gì thêm.
Sự cố chấp trong trái tim mỗi người đều là một phần tín ngưỡng.
Mà tín ngưỡng của ông chủ Lý chắc chính là người chưa quay lại kia.
Dư Nhân!
Giờ đây cô cuối cũng cũng đã biết tại sao quán cơm này lại có cái tên như vậy.
Quãng đời còn lại chỉ đợi một người.
Cái tên khiến người ta vừa thương xót lại đẹp đẽ biết bao.
Hy vọng anh có thể đợi được người đó.
Sau khi ra khỏi Dư Nhân, Tô Vũ Đồng nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó nói với Mộ Diệc Thần:
-Tổng giám đốc Mộ, chiều nay anh ngoài 4 giờ có một cuộc họp online với bộ tổng tư lệnh nước Anh ra, thì không còn lịch trình gì nữa, chi bằng anh về công ty nghỉ ngơi một chút trước.
Tối qua anh chăm sóc mình cả đêm, nhất định không được ngủ ngon, bây giờ vẫn còn sớm, có thể về phòng làm việc ngủ bù một giấc.
Nghe lời này của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần nhìn cô từ phía trên:
-Bảo tôi đi nghỉ ngơi, còn cô thì sao?
Cô là trợ lý riêng của anh, vội vã xui anh đi, cô muốn làm gì?
Tô Vũ Đồng dẫn Mộ Diệc Thần đến Dư Nhân ăn cơm, ngoài việc để cảm ơn anh ra, thực ra còn có chút lòng riêng.
Nghe lời chất vấn của Mộ Diệc Thần, cô thẳng thắn nói:
-Sếp Mộ, anh cũng biết, tối nay tôi phải đến nhà học Tô thăm ông nội tôi, tôi muốn mua chút đồ cho ông nội ở gần đây.
Cô đi mua chút đồ, cũng không thể dẫn Mộ Diệc Thần đường đường là ông chủ lớn đi cùng được.
Nghe cô nói thì ra muốn đi mua đồ, Mộ Diệc Thần không tức giận, ngược lại còn đầy hứng thú, muốn xem cô sẽ mua cái gì, vậy nên nói:
-Tôi vừa ăn no, cần vận động chút.
Tô Vũ Đồng đâu có không nghe ra được ý của anh, mỉm cười nói:
-Nếu sếp Mộ không chê phiền, thì đi cùng tôi đi.
Anh là ông chủ, cô cũng không thể đuổi anh đi được.
Anh muốn đi theo thì đi theo thôi.
Chỉ cần chút nữa đừng bực bội là được.
Dù sao chỗ này cũng hỗn tạp, không phải nơi cao sang gì.
Trong lòng Mộ Diệc Thần tất nhiên rất bằng lòng, chắp tay phía sau, nói:
-Đi thôi!
Sau đó ung dung bước đi phía trước.
Tô Vũ Đồng thấy anh tự đi phía trước, lập tức nhắc nhở:
-Sếp Mộ, đi ngược rồi.
Đồ cô phải mua, không phải bên đó.
Mộ Diệc Thần nghe thấy tiếng cô, chậm rãi quay người, dáng vẻ sao cô không nói sớm, hơi chau mày ra lệnh:
-Dẫn đường!
Thấy dáng vẻ hoàng đế đi tuần của anh, Tô Vũ Đồng vô cùng bất lực, làm động tác xin mời theo hướng cần phải đi:
-Anh đi bên này ạ.
Nói rồi, dẫn Mộ Diệc Thần đi dạo trên phố.
Mộ Diệc Thần cũng không nói chuyện, cô đi đây anh theo đó, trên đường vì có Mộ Diệc Thần đi cùng, Tô Vũ Đồng nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và ghen ghét, khiến cô lần đầu tiên cảm thấy dạo phố mà mệt như vậy, có chút hối hận khi dẫn anh đến nơi này ăn cơm.
Đối với sự mệt mỏi của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần lại tỏ ra vô cùng tự nhiên, ung dung bình thản nhìn bên này, nhìn bên kia, sắc mặt điềm tĩnh, nhìn không ra là vui