Y đang tính bước vào phòng của hắn, liền bị người này cự quậy thì thầm nói khẽ.
"Vào phòng của anh được không?".
Thẩm Nhạc Thần cũng không phải thấy hắn như vậy mà bắt nạt, cũng nghe lời hắn đưa hắn đến phòng của mình, rồi đặt hắn xuống giường, nhưng vừa đặt người nằm xuống bật đèn phòng lên liền bị vết thương trên người Cố Mộng Diệp làm cho kinh hãi.
Ban nãy ánh sáng không đủ nên y không nghĩ là nó nặng như vậy, hiện tại dưới ánh sáng trắng của căn phòng vết thương có thể thấy được bằng mắt lộ ra dưới mí mắt y càng thêm đáng sợ.
Y đứng bật dậy vội đỡ người nọ lên ý định muốn đưa đến bệnh viện gấp.
"Mau đi bệnh viện, cậu như vậy không ổn rồi".
Cố Mộng Diệp nhất quyết lắc đầu có chút tủi thân muốn khóc.
"Đừng, không đi đâu, anh đụng vào vết thương của tôi đau quá".
Thẩm Nhạc Thần nghe vậy liền thả người xuống, chỉ sợ y mạnh tay sẽ khiến người dưới giường gãy xương mất.
Bình tĩnh một chút Thẩm Nhạc Thần tiến vào tra hỏi.
"Sao lại cúp máy!".
"Tôi cho cậu cúp máy khi nào!".
"Bị đánh như vậy còn không đi bệnh viện?".
Y đang tính nói tiếp lại bị câu nói của Cố Mộng Diệp làm cho tức đến bật cười.
"Tôi không có khai tên anh ra, nên anh đừng lo".
Cố Mộng Diệp đáy mắt có chút mông lung nhìn trên nhà, cố gắng hít thở đều đều dù có chút đứt quảng.
Thẩm Nhạc Thần lạnh giọng nói.
"Tôi lo cái này làm gì?".
"Cậu còn đang làm việc cho tôi đó! Bị đánh chết thì ai làm việc cho tôi!".
Cố Mộng Diệp nghe vậy có chút nhói ở trong tim, chỉ khẽ mỉm cười hứa với người bên giường.
"Lần sau tôi sẽ chú ý hơn".
Thẩm Nhạc Thần không cho mặc cả liền bá đạo nói.
"Còn có lần sau sao?".
"Sẽ không có lần sau".
"Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?".
Cố Mộng Diệp lắng nghe giáo huấn, lắc nhẹ đầu giọng yếu ớt nói.
"Không có".
Chỉ là hắn cảm thấy chỗ nào cũng không ổn, nhưng hắn quả thật rất sợ đi bệnh viện.
Tuy nhiên sợ cái gì càng né thì càng gặp, bác sĩ gia đình đến nói với giọng nghiêm trọng bảo Thẩm Nhạc Thần mau mang người đến bệnh viện gấp, thế là mặc cho Cố Mộng Diệp khóc nài nỉ thế nào vẫn bị y khống chế cưỡng ép đến bệnh viện cấp cứu.
Mãi đến khi Cố Mộng Diệp được đưa vào phòng cấp cứu trong tiếng khóc lóc cứ như sắp đi đẻ tới nơi, thì Thẩm Nhạc Thần lại bình tĩnh đến đáng sợ, lấy điện thoại ra ấn một dãy số quen thuộc, đầu dây bên kia cứ như online 24/24 bắt máy rất nhanh.
Thẩm Nhạc Thần đi vào thẳng vấn đề.
"Cử người theo dõi nhất cử nhất động của Vương Bần rồi báo tình hình cho tôi".
"Thẩm tổng muốn làm gì với Vương Bần ạ?".
Thư ký nam đi theo Thẩm Nhạc Thần đã lâu nghe được ý nghĩa của câu nói này có nghĩ là muốn làm gì đó.
"Theo dõi những chuyện lão làm gần đây lão chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên đâu, tìm luật sư Trần gửi những tập tài liệu liên quan đến lão cho anh ta".
Thẩm Nhạc Thần lạnh nhạt nói chuyện qua điện thoại, sở dĩ hiện tại Vương thị chưa bị bắt là vì không có chứng cứ chứng minh việc gã làm, nhưng y thì có, ban đầu cũng chỉ hù lão một phen hại Vương thị của gã thiệt hại về tiền bạc nhưng không ngờ gã khốn nạn đó lại làm như vậy, nước cờ như vậy y cũng là không ngờ đến.
Thẩm Nhạc Thần lại tiếp tục nói.
"Đánh phế lão già đó nhớ dọn dẹp sạch sẽ".
"V...vâng".
Thư ký nam bên kia hơi run giọng một chút sau đó chờ Thẩm Nhạc Thần cúp máy mới dám thở phào nhẹ nhõm, nếu Thẩm tổng đã muốn đánh người thì có là cảnh sát cũng chẳng tìm ra nổi chứng cứ để tố người này.
Thẩm Nhạc Thần cúp máy xong chống cằm ngồi suy tư, đáy mắt lạnh lẽo không rõ đang nghĩ gì, một lúc sau y chỉ khẽ nhếch môi khinh miệt.
Là tôi đã tha cho ông một mạng nhưng do ông phạm tôi trước nên đừng trách tôi đưa ông vào đường cùng, Vương Bần!
Cố Mộng Diệp được đưa ra khỏi phòng cấp cứu còn đang hôn mê vì thuốc gây mê của bác sĩ, được đẩy vào phòng hồi sức, trên người được băng bó kín mít, cổ chân và cánh tay bị đánh gãy được cố định bằng một cái nẹp gỗ.
Tay còn lại được truyền nước biển trên trán quấn băng gạt nhìn là biết đã bị khâu vài mũi trên đó.
Bên trong người cũng được quấn băng gạt cố định lại, theo như bác sĩ nói với Thẩm Nhạc Thần thì Cố Mộng Điệp bị đánh gãy tay trái, cổ chân bị một lực mạnh đánh làm trật nghiêm trọng, trên đầu bị cái gì đó làm rách ra phải khâu ba mũi, xương sườn bên trái bị đánh gãy hai cái, cơ thể bị đánh bầm tím.
Thẩm Nhạc Thần nghe chuẩn đoán của bác sĩ có chút cau mày, cầm mẫu chụp X-quang của Cố Mộng Điệp lên xem, nhìn rõ những phần xương của hắn đã bị đánh gãy thì khó chịu vô cùng.
Không ngờ lại nặng như vậy đã