Nhìn đi ai mới là người hợp với Thẩm Nhạc Thần!
Sau khi ăn xong Cố Mộng Diệp làm con sâu lười, ra ngoài khuôn viên có ánh nắng nhẹ phơi nắng, Triệu Thi thì lại muốn tìm hiểu người đàn ông này nhiều hơn nữa liền đi lại bắt chuyện với hắn, hiểu được địch thì trăm trận trăm thắng mà!
Nhưng cô phải công nhận người con trai này rất đẹp, là kiểu xinh đẹp đến hoa phải hờn.
Ngày hôm qua ánh sáng không đủ mạnh nên cô không thấy rõ ngũ quan người này, nhưng bây giờ dưới ánh nắng nhẹ của buổi sáng người nọ chẳng khác gì được bao phủ trong một tầng hào quang vàng nhạt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc dưới ánh nắng nhạt phát ra ánh sáng nhạt của màu nâu hạt dẻ bay nhẹ trong gió, chân mày thả lỏng tư thái lông mi dài cong như phiến quạt nhỏ che hờ đi đôi mắt màu nâu nhạt màu phía dưới, một đôi mắt như ngọc quý được mài dũa từ năm tháng mà thành, sóng mũi cao thẳng lại thêm đôi môi nhạt màu lúc nào cũng có cảm giác đang câu lên một nụ cười nhẹ làm lòng người rung động nhìn thôi cũng muốn cắn xuống nếm thử vị ngọt trên đôi môi đó.
Phải nói sắc đẹp của người này như thiên thần hạ phàm, vừa dịu dàng lại quyến rũ, làn da trắng nõn hồng hào dưới nắng như phát sáng, thân hình cân đối thêm với chiếc cần cổ thon dài như dụ nhân cắn xuống nếm thử hương vị mềm mại non mịn này.
Triệu Thi nhìn đến ngẩn ngơ, còn ngỡ bản thân mình thay đổi đối tượng rồi chứ vội chỉnh lại bản thân, thầm mắng bản thân: "Cái thứ xinh đẹp trước mặt này là hồ ly tinh, nếu không mau đuổi đi nó sẽ quyến rũ Thẩm Nhạc Thần!".
Vì thế mà Triệu Thi đi lại làm quen, mà Cố Mộng Diệp cũng thuộc kiểu người ngoại giao part-time nên rất sẵn lòng nói chuyện với người đẹp Triệu Thi đây.
Hỏi: Anh đang làm việc cho Thẩm Nhạc Thần hả?
Đáp: Ừ.
Hỏi: Anh hiện đang ở nhà y luôn hả?
Đáp: Ừ.
Hỏi: Đã ở được bao lâu rồi?
Đáp: Tầm nửa năm rồi.
Hỏi: Anh ở ngôi nhà không thấy cô đơn, đáng sợ sao?
Đáp: Không.
Triệu Thi giả vờ yếu đuối, nhớ đến hôm qua không khỏi có chút run rẩy.
"Còn tôi thì rất sợ đó, ban đêm tôi không dám nhìn ra ngoài luôn, anh ở gần nửa năm mà đã quen như vậy quả là đỉnh đó~"
Cố Mộng Diệp vẫn như thường lệ nhìn cô gái trước mặt cười thân thiện, thản nhiên nói.
"Quen rồi".
Triệu Thi thấy đã nói đủ nhiều liền đi vào trọng tâm của câu chuyện.
"Tôi là Triệu Thi, con gái út của nhà Triệu gia nhà tôi và Thẩm Nhạc Thần khá là thân nhau, tôi rất ngưỡng mộ anh Thanh Thần, vừa đẹp trai lại tài giỏi, anh thấy đúng không?"
Cố Mộng Diệp thầm nghĩ người này cuối cùng cũng chịu vào chủ đề chính rồi, sau đó gật đầu.
"Ừ".
Triệu Thi thấy vậy được nước lấn tới.
"Lúc khi tôi còn bé, ông nội Thẩm đã nói với tôi là đợi khi nào tôi lớn lên sẽ cho tôi làm cháu dâu nhà ông".
Cố Mộng Diệp chăm chú lắng nghe không muốn quấy rầy cô gái đang kể đến hăng say này.
Triệu Thi thấy hắn không nói liền nói tiếp.
"Hôm qua là ông bảo tôi qua nhà Thanh Thần ở để làm quen cho hôn nhân sau này, cũng muốn hai chúng tôi tìm hiểu nhau, tôi cũng là lần đầu tiếp xúc với anh Nhạc Thần gần như vậy nên không biết anh ấy như thế nào? Anh nếu đã ở gần nửa năm với anh ấy hẳn cũng biết tính anh ấy nhỉ?".
Cố Mộng Diệp chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu, tỏ vẻ ngay cả hắn cũng chẳng biết gì về y, mà Triệu Thi bên kia thấy vậy liền mừng ra mặt vội tiến công muốn thể hiện bản thân, muốn cho người đối diện biết khó mà lui.
"Tuy không có tiếp xúc gần với anh ấy nhưng anh ấy là người ấm áp nhìn bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất rất quan tâm người khác".
Cố Mộng Diệp thầm tán thành trong lòng cô nói đúng rồi đó, mà Triệu Thi bên kia lại tưởng người trước mặt đang thầm ghen tị với cô, lại nói tiếp.
"Còn có anh ấy yêu công việc, những gì liên quan tới công việc anh ấy liền để lên đầu tiên".
Cố Mộng Diệp gật đầu tán thành, cũng mở miệng nói chuyện với Triệu Thi.
"Cô biết tính y như vậy chắc cũng biết rõ sở thích của y nhỉ?".
Triệu Thi bên kia cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: "Muốn mượn cô để biết sở thích Nhạc Thần hả? Không dễ đâu".
Vì thế mà Triệu Thi tỏ vẻ buồn rầu đáp.
"Tôi cũng không rõ, như tôi biết anh Nhạc Thần không