Triệu Thi có chút rùng mình, không dám nhìn Thẩm Nhạc Thần trên gương nữa, quay phắt đầu đi nhìn ra bên ngoài cửa xe, trong đầu loạn một đống.
Thẩm Mộ Nhạc năm nay đã bảy mươi hai tuổi, nhưng vẫn còn rất minh mẫn và khỏe mạnh, ông lập nghiệp năm hai mươi bảy tuổi kết hôn năm hai mười tám tuổi, hiện tại giao lại sự nghiệp cho con cháu phát triển.
Thẩm Nhạc Thần cùng Triệu Thi đến một nhà hàng Trung hoa gia truyền, nơi đây không phải ai cũng có thể vào, đặt lịch trước cũng đã khó như lên trời, thức ăn ở đây càng không phải nói, giá không phải từ trăm triệu thì cũng là vài triệu.
Thẩm gia tuy chỉ đứng đầu một thành phố S nhưng đã là gia tộc hùng mạnh lâu đời, nên việc đặt chỗ ngồi ăn ở nơi này không có gì gọi là khó cả, ông nội Thẩm dạo gần đây về thành phố A thăm đứa cháu trai đồng thời đến xem công ty Nhất Nhật tình hình phát triển như thế nào.
Triệu Thi vừa vào phòng là chạy đến bên cạnh chỗ ngồi của ông lão, ngoan ngoãn đưa túi quà bằng hai tay rồi mỉm cười ngọt ngào, giọng nói phát ra cũng trong trẻo như ngậm kẹo trong miệng, khiến người nghe đều thích đều muốn cưng chiều cô.
“Ông nội Thẩm, cháu có mua một chút quà cho ông này~”.
Ông nội Thẩm vui vẻ cười nhận lấy rồi xoa đầu cô, giọng nói già nua nhưng đầy kiên định còn có chút nuông chiều.
“Ầy, con bé này, đến gặp ông thôi thì cần gì mang quà cáp chứ”.
Triệu Thi cười ngoan ngoãn, bàn tay mềm mại trắng nõn của cô xoa bóp cánh tay trái của ông lên xuống.
“Không sao mà, cháu cũng muốn tặng quà cho ông~”.
Ông nội Thẩm rất hài lòng với đứa cháu dâu tương lai này, vì thế nói chiều thêm vài câu.
“Dạo này cháu ở nhà Nhạc nhi có vui không?”.
Thẩm Nhạc Thần vào sau nghe vậy cũng không tỏ thái độ gì chỉ gật đầu coi như chào ông nội Thẩm.
“Cháu chào ông”.
Ông nội Thẩm thấy thằng cháu trai của mình đã vào phòng liền bảo y ngồi bên phải của ông, cười hiền hòa, ánh mắt đầy vẻ tự hào.
“Dạo này việc công ty của cháu ổn nhỉ?”.
Thẩm Nhạc Thần gật đầu, tay thì gỡ đũa ra khỏi bao giấy đặt lên chén của ông nội.
“Vẫn ổn ạ”.
Ông nội Thẩm gật đầu, vô cùng hài lòng với hai đứa trẻ này cũng thật mong hai chúng nó sớm về chung một nhà, rồi sinh ra chắt cho ông bế.
“Ông đến công ty cháu xem rồi, cháu làm việc tốt lắm ông tự hào vô cùng”.
Triệu Thi cười cười rót nước cho ông nội Thẩm, muốn lấy sự chú ý của ông để tiện kể lể, cũng may ông nội Thẩm chỉ nói chuyện với y vài câu, dù sao đứa cháu này nói chuyện vô cùng ít, tiết kiệm được lúc nào thì hay lúc đó.
“Thi nhi dạo này ở nhà Nhạc nhi có chịu uất ức gì không? Nói ra đi ông thay cháu đánh thằng nhóc này giúp cháu hả giận”.
Triệu Thi thấy đã đến lúc liền kể lể hết mọi chuyện.
“Không có ạ, anh Nhạc Thần tốt với cháu lắm, phòng cháu nằm ở tầng trệt rất sạch sẽ, còn có một chàng trai vô cùng đẹp trai ở nhà chơi với con khi anh Nhạc Thần đi làm ạ”.
Ông nội Thẩm dù sao cũng đã sống hơn nửa đời người làm sao không nghe ra ấm ức trong câu nói của cô, liền cau mày nhìn thằng cháu bên cạnh vẫn điềm nhiên gọi phục vụ chọn món.
Ông khàn giọng nhìn Thẩm Nhạc Thần đang giả vờ điếc kế bên.
“Nhạc nhi, ông nhớ con ở tầng một mà nhỉ? Sao lại để Thi nhi ở tầng trệt một mình?”.
Thẩm Nhạc Thần vừa đưa menu cho phục vụ lên món, song nghe thấy vậy quay đầu trả lời.
“Tầng trên không tiện cho Triệu Thi, nhà cháu ban đêm tối chỉ sợ cô ấy nửa đêm muốn uống nước phải xuống cầu thang xảy ra chuyện”.
Ông nội Thẩm nghe thấy câu trả lời tuy nghe có vẻ hợp lý nhưng thực chất lại lạnh lùng, đầy vẻ xa cách, dù sao thì thằng cháu đã nói như vậy ông cũng không biết nên nói lại như thế nào, chỉ có thể bỏ qua chuyện cả hai không ngủ cùng phòng cùng tầng, mà nói sang chuyện quan trọng hơn.
Vừa lúc phục vụ lên món rất nhanh không muốn để khách đợi, những phần ăn mang lên vô cùng hợp khẩu vị với ông nội Thẩm, nhưng về Triệu Thi thì có chút cau mày nhìn, tỏ vẻ ghét bỏ nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, dù sao mục đích hôm nay cô đến không phải để ăn, mà là để mượn ông nội Thẩm đuổi cái tên trà xanh xen vào cuộc sống của cô kia, ra khỏi nhà Thẩm Nhạc Thần.
Vì thế mà khi đồ ăn được bưng lên cô ngồi bên cạnh ông nội Thẩm, giả vờ biết thức thời mà ngoan ngoãn đứng lên.
“Cháu xin đi vệ sinh một chút nhé”.
Triệu Thi mỉm cười nhìn ông nội Thẩm, nhường lại bầu không khí này cho hai người nói chuyện, tỏ vẻ là một cô gái hiểu chuyện.
Ông nội Thẩm mỉm cười hòa nhã, hài lòng phất tay bảo cô rời đi, thế là Triệu Thi đứng lên rời đi chờ ai đó đêm nay bị tống