Chờ đi quân tử trả thù mười năm chưa muộn! Cứ cười đi, sung sướng đi, rồi cũng có ngày Cố Mộng Diệp này leo lên đầu Thẩm Nhạc Thần nhà ngươi mà làm tổ! Phải sống bằng cách nhìn sắc mặt hắn mà giữ mạng!
Mấy ngày sau đó hợp đồng của Thẩm Nhạc Thần với Khiêm gia diễn ra vô cùng thuận lợi, mà cái giá cho sự thuận lợi đó là ai đó bị cấm yêu đương!
Cố Mộng Diệp lại tiếp tục cuộc sống hằng ngày đầy nhàn rỗi của mình, sáng nằm ngủ đến khi dậy thì lại xuống nhà kiếm ăn, xong lại ra phơi nắng rồi xem phim hoạt hình, được đám A Tần rủ đi chơi nhưng không đi được, cuối cùng là đi dạo quanh nhà hơn chục lần để giết thời gian rồi lên giường ngủ.
Thói quen xấu này tuy không nên để nó sinh trưởng, nhưng một người chưa bao giờ trải qua cảm giác này như hắn ở kiếp trước, thì không khác gì một thế giới đầy màu hồng.
Mấy hôm nay Thẩm Nhạc Thần luôn bận rộn rất nhiều, cũng không biết công ty của y có xảy ra chuyện gì không, điển hình như hôm nay y để lại lời nhắn trên điện thoại là trưa nay không về.
Cố Mộng Diệp liền hưng phấn lên đồ gọi đám A Tần đi chơi, không có người trông coi nên hắn như ngựa đứt dây cương mà chạy thật nhanh đến điểm hẹn của cả đám.
Mà bên kia Thẩm Nhạc Thần vừa mới nhận được tin nhắn hẹn gặp nhau của Triệu Thi, ban đầu y nhắn tin từ chối lấy lý do công việc không tiện đến, nhưng người bên kia lại nói có chuyện muốn nói với y, bảo là chuyện hôn nhân của cả hai.
Dù bản thân Thẩm Nhạc Thần đối với hai chữ ‘hôn nhân’ này chẳng khác gì một công cụ của ông nội Thẩm, vì thế y đnàh phải đồng ý và hẹn Triệu Thi tầm bảy giờ tối y rảnh, người bên kia rất nhanh hồi âm lại, bảo sẽ đặt bàn ở nhà hàng trước rồi đợi y.
Trong lúc nghỉ ngơi Thẩm Nhạc Thần có gọi một cuộc điện thoại, nội dung cuộc nói chuyện vô cùng đơn giản nhưng đã bán đứng Cố Mộng Diệp trốn nhà đi chơi.
Người đầy dây bên kia bảo vài tiếng trước Cố Mộng Diệp đã rời khỏi nhà bắt taxu đến một câu lạc bộ cùng với đám người A Tần.
Thẩm Nhạc Thần nghe báo cáo trong điện thoại khẽ cười, chú sóc nhỏ này có vẻ rất thích đi chơi thì phải, y có nên nhờ người làm một sợi dây xích chân cột con sóc này lại hay không đây?
Có vẻ người nào đó coi lời y nói là gió thoảng qua tai rồi.
Chuyện có người theo dõi nhất cử nhất động của Cố Mộng Diệp đã được y tiến hành lúc chuyện của Vương thị xảy ra, đề phòng bất trắc nên y đã cho người theo dõi hắn, một là vì an toàn của nhân viên, hai là vì tên này không biết sẽ lén làm gì sau lưng y, chỉ sợ nhìn người nào đó có vẻ vô hại nhưng thực chất lại là một con cáo già, có thể đâm sau lưng y bất cứ lúc nào.
“Anh có chắc việc này sẽ ổn chứ?”.
Triệu Thi nằm trên giường với thân thể không một mảnh vải che thân, được bọc trong chiếc chăn màu trắng đưa đầu ra nhìn Thẩm Mộc Nhân.
Thẩm Mộc Nhân vừa bước ra khỏi phòng tắm, phần eo được khăn tắm che lại nơi quan trọng, thản nhiên bước ra rồi ngồi xuống bên cạnh Triệu Thi, đôi mắt nheo lại giơ tay ra chạm vào cằm Triệu Thi mơn trớn.
“Anh lừa em việc này làm gì?”.
Triệu Thi ghét bỏ né tránh, ả thực sự rất ghét tên này nhưng biết làm sao được? Mấy tháng trước khi biết Thẩm Nhạc Thần không thích cô, còn mắng cô không có chí tiến thủ với ông nội Thẩm, đã vậy còn bảo vệ tên khốn họ Cố tên Cố Mộng Điệp, chỉ sợ hai người này có gian díu với nhau, nếu là sự thật vậy chẳng phải cô sẽ không thể bước được vào Thẩm gia hay sao?
Nếu hai người kia công khai yêu nhau cho cả nhà họ Thẩm vậy cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc bị vứt bỏ?
Vì thế đêm hôm đó cô uống say quên trời quên đất, trùng hợp gặp được Thẩm Mộc Nhân đi vào quán bar, vì trong lòng đang có tâm sự liên quan đến Thẩm gia nên cô rất nhanh đã để Thẩm Mộc Nhân uống chung với mình, rồi kể hết mọi thứ ra cho gã này nghe.
Thẩm Mộc Nhân ban đầu còn khuyên cô này nọ, sau lại không khuyên nữa mà dụ dỗ cô, đưa ra cho cô hai lựa chọn mà ngay cả cô cũng cảm thấy hoàn hảo.
Thứ nhất, khiến cô và Thẩm Nhạc Thần phát sinh quan hệ tốt nhất là nên có thai luôn,