“Anh, anh đừng giỡn nữa, kỹ thuật này tệ quá, mau lên…em…em chịu hết nổi rồi, đừng giỡn nữa có được không?”.
Thẩm Nhạc Thần cau mày khó khăn nói, y còn tưởng người này cố tình làm như vậy, nhưng ngàn vạn lần không ngờ cái tên bảo sẽ làm y sướng kia lại chẳng có xíu kinh nghiệm nào, mà còn giả vờ như mình là lão già thâm niên trong chuyện này nhất vậy.
Y bị hắn làm cho nhịn sắp chết rồi, chỉ hận lúc này không thể đè người trước mặt này ra làm cho thỏa thích.
Cố Mộng Diệp bị lời nói của y làm cho tức chết rồi, không chịu khuất phục liền chọt chọt cự long kia, nhìn nó giả vờ nói.
“Ngươi có phải có trụ giỏi quá rồi không? Nửa tiếng rồi đó!”.
Thẩm Nhạc Thần bị chọc cho ngứa ngáy khó chịu, chỉ có thể dựa đầu vào vai Cố Mộng Diệp cố gắng khống chế dục vọng lại, nhưng hiện tại có vẻ như sắp vượt quá giới hạn của y rồi, có ai đời nào bị chuốc thuốc mà còn phải nhẫn nhịn như y không?
Cố Mộng Diệp cũng bị tình huống này của Thẩm Nhạc Thần làm khó xử, không dám chọc người này nữa, chỉ có thể chuyên tâm vuốt ve cự long to lớn kia, nhưng quả thật kĩ thuật của hắn chỉ có thể dùng cho hắn mà thôi, còn dùng cho người khác thì chẳng khác nào muốn hại thằng em của người ta.
Thẩm Nhạc Thần có vẻ như đã loáng thoáng nhận ra được tài năng của hắn rồi, vì thế không than thở lấy một câu chỉ nâng tay lên, bàn tay to lớn ấm áp của y bao phủ cả đôi bàn tay nhỏ bé của hắn, hướng dẫn hắn cách làm người khác thoải mái.
Cố Mộng Diệp cũng nghiêm túc ‘học hành’ theo sự chỉ dẫn của ‘thầy’ Thẩm, rất nhanh liền học được cách khiến người thoải mái, vì thế cự long của người nào đó rất nhanh đã phóng thích ra bên ngoài, chất lỏng đặc sệt bị bắn ra dính lên tay và cơ thể của cả hai.
Mà Cố Mộng Diệp bên kia như khám phá ra được một thế giới mới, liền hưng phấn một cách kỳ lạ, bàn tay của hắn vươn ra ngăn lại động tác đang muốn đứng lên của Thẩm Nhạc Thần, giọng nói không kìm được vẻ thích thú.
“Tôi làm lại lần nữa cho anh nhé”.
Thẩm Nhạc Thần nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng lại dâng lên một trận lửa nóng, nhưng quả thật bị bài học trước đó làm cho sợ hãi nên có chút do dự, hiện tại dục vọng của y đã vơi đi một ít nhưng y vẫn là không muốn để hắn giúp mình.
Mà Thẩm Nhạc Thần lại không dám từ chối ý tốt của nhóc con này, vì thế y cúi đầu xuống hôn lên cái mũi nhỏ của hắn, khẽ thì thào.
“Như vậy được rồi, đừng làm bẩn tay nữa còn lại để tôi làm, em ngủ sớm đi”.
Cố Mộng Diệp bị y hôn đến sững sờ, một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng và trân quý nhẹ nhàng rơi xuống chóp mũi của hắn, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của Thẩm Nhạc Thần đang lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh, lại nghe thấy tiếng đóng cửa cùng với bóng lưng khuất sau cánh cửa, rồi tiếp đó là tiếng nước chảy róc rách xen lẫn tiếng rên khẽ vang lên.
Thẩm Nhạc Thần lần nữa đi ra đã tỉnh táo hơn một chút nhưng đầu óc vẫn còn có chút choáng váng do thuốc mang lại, kí ức nhớ lại những chuyện xảy ra đêm nay, đáy mắt liền lạnh đến âm độ, liếc đôi mắt như dã thú ăn thịt người mà nhìn cô gái đang khỏa thân nằm trên giường, chỉ hận ngay lúc này không một thể một tay bóp chết ả ta.
Lại nhớ đến dáng vẻ đầy xấu hổ của mình cầu hoan với kẻ thù, còn bị tên khốn đó chạm vào nơi tư mật của mình, mà bản thân mình lại mất lý trí mà hôn người ta như thèm khát.
Đáy mắt toàn là lửa hận ác ý như địa ngục dưới vực thẳm có thể đẩy bất cứ ai xuống dưới, rồi bị tra tấn bởi ngọn lửa này, lại vô tình nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn nằm trên cái chăn trắng tinh của khách sạn, cơ thể cuộn tròn lại chỉ để lộ nửa phần khuôn mặt nhỏ nhắn và hơi thở nhẹ nhàng đang hô hấp ngủ sâu, ẩn sâu bên trong dưới lớp áo khoác là những vết hoan ái đầy ái muội vừa mới được tạo ra cách đây không lâu, sự tương phản lớn này