Thẩm Nhạc Thần cũng có chút bất ngờ, nhưng không nói nữa chỉ quay đầu lên tiếp tục xã giao với mọi người bên cạnh.
Triệu Thi nghe được MC đã phát biểu đến đoạn hai người cùng bước ra trao nhẫn đính hôn liền có chút vui vẻ, nhưng rất nhanh đã bị lời nói đằng sau làm cho kinh hãi, máu toàn thân như bị rút cạn khiến toàn thân lạnh toát.
Thẩm Mộc Nhân đang đi lên bục phát biểu giành lấy micro trên tay MC, gã mỉm cười thân thiện với mọi người phía dưới, mà khách quý bên dưới bị một màn xuất hiện đột ngột này của gã làm cho hoang mang, nhưng rất nhanh gã đã mở miệng nói.
“Vì hôm nay là ngày vui của anh cả Thẩm Nhạc Thần, đứa cháu đích tôn của Thẩm gia, và còn là đứa cháu đáng tự hào của ông nội Thẩm, nên hôm nay tôi có đôi lời phát biểu dành cho anh trai và chị dâu tương lai của mình”.
Triệu Thi lấy lại được bình tĩnh vội vã đẩy mọi người xung quanh ra muốn chạy lên bục giành lấy micro trong tay Thẩm Mộc Nhân, cô biết tên này đang muốn nói gì, vậy mà lại không ngờ tênnày còn có nước đi như vậy!
Gã điên rồi sao? Muốn Thẩm gia bẻ mặt sao? Muốn người ta cười nhạo sao? Muốn ả bị người đời cười nhạo vì muốn làm con dâu Thẩm gia mà làm ra cái thủ đoạn ghê tởm này sao?
Thẩm Nhạc Thần đứng bên cạnh Triệu Thi nãy giờ, còn đang chuẩn bị tiến lên bục trao nhẫn cưới, đáy mắt thấy một màn này liền nhướn mày, có chút ngạc nhiên dù sao y cũng nghĩ phải đợi tới lễ cưới của y kẻ đứng đằng sau màn kịch này mới xuất hiện chứ, nhưng quả thật không uổng công mấy nay y giả vờ hạnh phúc với gia đình tương lai sắp tới này.
Khóe môi của y khẽ câu một độ cung đẹp đẽ, vừa quyến rũ lại lạnh lẽo, đáy mắt đen kịt hiện lên tia chết chóc.
Mà Cố Mộng Diệp bên cạnh y khẽ cau mày, hắn còn chưa kịp theo nhịp tiết tấu này đâu, mà hoang mang thì phải tìm người trong cuộc giải đáp, vì thế hắn ở sau lưng Thẩm Nhạc Thần kéo áo của y.
Thẩm Nhạc Thần đang chăm chú kịch hay, bị cái kéo khẽ này đánh vỡ ác ý nơi đáy mắt, y quay đầu lại nhìn chú sóc nhỏ vẫn còn ngoan ngoãn đứng sau lưng y nãy giờ, thấy người nào đó muốn mở miệng hỏi, y liền nắm tay hắn kéo lên ngang hàng với mình, rồi thì thầm vào tai hắn.
“Một lát nữa cậu cũng phải diễn kịch, im lặng mà xem diễn biến câu chuyện đi”.
Cố Mộng Diệp.
“?”.
Chẳng hiểu cái mô tê gì hỏi lại.
“Kịch gì?”.
Nhưng Thẩm Nhạc Thần không đáp lại hắn, chỉ lấy cái hộp nhẫn màu đỏ bằng nhung từ tay hắn ra, sau đó mở ra nhìn chăm chú, Cố Mộng Diệp ngẩng đầu nhìn y liền bị nụ cười yêu nghiệt này của y làm cho điêu đứng!
Mẹ nó đẹp trai quá mức phạm quy rồi!
Thẩm Nhạc Thần nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi, khiến Cố mê trai đang đắm chìm trong sắc đẹp cũng bị làm cho hoang mang-ing.
“Nhẫn này nên đeo cho người thích hợp”.
Cố Mộng Diệp đi mùa nhẫn cùng với y nên biết được chiếc nhẫn này là nhãn hiệu nổi tiếng làm ra, cả nước chỉ có duy nhất một cái, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng lại rất nhiều người săn đón muốn mua về nhưng không được.
Vì sao hả?
Chính là vì ý nghĩa đầy trọng đại này của nó, người thiết kế đã đặt hết cả tâm huyết vào nó chỉ để kỉ niệm và tưởng nhớ người yêu của mình.
Kiếp này, kiếp sau, mãi mãi đến thiên trường địa cửu ta vẫn sẽ gặp và yêu nhau lần nữa.
Cố Mộng Diệp rất thích kiểu của cái nhẫn này, chỉ đơn giả vì nó đẹp lại hợp với bàn tay của Thẩm Nhạc Thần vô cùng!
Mà bên kia Thẩm Mộc Nhân đã lên tiếng nói ra một sự thật kinh hoàng với mọi người ở đây.
“Tuy nhiên em phải có đôi lời muốn nói với anh Thẩm Nhạc Thần đây”.
Gã đưa mắt nhìn Thẩm Nhạc Thần đang ở dưới đài sân khấu ngẩng đầu nhìn gã, đáy mắt gã đều là điên cuồng của kẻ chiến thắng.
“Người luôn được mọi người ngưỡng mộ ghen tị nay lại thất bại trong chính hôn nhân của mình! Lại ngu dốt tưởng rằng bản thân sắp làm cha nhưng