Lại như nhớ về cái đêm cách đây đã lâu lắm rồi, lúc Thẩm Nhạc Thần còn chưa dọn ra khỏi Thẩm gia, y đã từng nói rằng.
"Tôi có được điểm yếu của cô, đừng để một lúc nào đó tôi sẽ phơi bày nó ra ánh sáng".
Cả nhà đều bị một loạt sự việc diễn ra làm cho kinh hãi, mẹ của Thẩm Mộc Vị vội vã ôm con gái khóc lóc nức nở, bà ta thật muốn chết đến nơi rồi, con trai đã bị phán tù chung thân, chồng bà ta vì việc của con trai mà làm ăn thua lỗ luôn đánh đập bà ta, giờ lại thêm chuyện con gái, bà e là đêm nay bà sẽ lành ít mà dữ nhiều.
Lão gia Thẩm lại bị việc này làm cho lên cơn đau tim dọa cả nhà một phen khiếp vía, may mắn mà bác sĩ gia đình luôn đến sớm nên mới không có chuyện gì xảy ra, nhưng lão đã được Thẩm Mộng Bạch dẫn về phòng nghỉ ngơi.
Cả nhà đi theo sau lưng đồng chí cảnh sát đang còng tay Thẩm Mộc Vị rời đi, bên ngoài là vô số xe cảnh sát cùng với nhiều người dân xung quanh nhìn ngó, chuyện này e là sẽ trở thành đề tài bàn tán lâu dài cho mà xem, Thẩm gia vậy mà lại chịu lời nói ra nói vào của người khác, chuyện này nếu xảy ra chắc lão gia Thẩm bệnh liệt giường mất.
Ngay khi cả nhà cùng nhau đứng nhìn Thẩm Mộc Vị bị cảnh sát cưỡng ép rời đi, những tưởng ả sẽ an vị ai mà có ngờ, ả vậy mà lại quay đầu lại muốn cùng thoát ra khỏi tay của cảnh sát, đôi mắt ả đỏ ngầu hận ý đầy khóe mắt.
"Thẩm Nhạc Thần, anh chưa bao giờ yêu tên đồng tính đó!".
Thẩm Mộc Vị bị cảnh sát bắt đi, vẫn ngang bướng mà ngửa cổ ra gào thét.
"Đúng".
Thẩm Nhạc Thần đứng nhìn ả ta bị những vị đồng chí kia bắt đi, còn mình thì đứng ngoài cuộc xem trò vui.
Nghe được câu trả lời đầy chắc nịch của y, ả có chút cứng họng nhưng vẫn thắc mắc hỏi.
"Vậy vì sao lại trả thù tôi!?".
Những chuyện Thẩm Nhạc Thần làm ả không tin y sẽ không có tình cảm với thằng khốn kia, chẳng phải những lần trước y cũng dung túng cho ả sao, vì sao lần này ả chỉ mới đụng vào người của y, thì đã bị y thẳng tay xử lý.
"Chẳng phải anh nói anh không thích tên đó sao? Vì sao lại vì hắn mà trả thù cả đứa em họ này! Hại tôi thành ra như vậy!".
"Tôi chưa từng có ý nghĩ thay cậu ta trả thù, tôi chỉ là trả lại những gì cô và anh trai cô đã làm với tôi thôi".
Thẩm Nhạc Thần điềm nhiên trả lời cho câu hỏi này của ả, vì những gì ả làm kiếp trước lẫn kiếp này, cái kết cho hai anh em ả như vậy đã là quá nhẹ nhàng rồi.
"Dối trá, rõ là anh đã có tình cảm với thằng đồng tính đó!".
Thẩm Mộc Vị bị lời nói dối trắng trợn này làm cho có chút buồn cười, ả và anh trai chưa từng làm gì quá đáng đến y, nếu có cũng chưa từng hại y ngã xuống vũng bùn nhưng vì sao y lại nhẫn tâm hại anh em ả như vậy?
Chỉ có một lý do duy nhất cho câu trả lời này đó là vì Cố Mộng Điệp kia, tên đó chính là giới hạn cuối cùng của y.
"Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, về sau cô còn có cả tá thời gian để nghĩ về chuyện này trong tù mà".
Thẩm Nhạc Thần chẳng buồn so đo với ả, lạnh lùng quay lưng bỏ đi để ả và đám gã lão già kia bị bắt về đồn cảnh sát, chờ