Bên Thẩm Nhạc Thần thì cầm một đoạn ghi hình còn lại trong tay nhìn một lúc rồi bẻ gãy nó ra thành mấy mảnh vứt vào sọt rác.
Cố Mộng Diệp ngồi trên chiếc xe hơi của Thẩm Nhạc Thần, tay cầm lái vì sợ mà run rẩy kịch liệt, dù có cố trấn an cỡ nào hắn cũng chẳng thể làm cho nó bình tĩnh lại được, giương đôi mắt nhìn kính chiếu hậu bên ngoài, thấy còn chưa có chiếc xe khả nghi nào đi theo mình, hắn có hơi lo lắng nghĩ có phải kế hoạch của hắn không thể thành công hay không?
Ra đến đường cao tốc, Cố Mộng Diệp bắt buộc phải tăng tốc độ lái xe lên ở mức cho phép, mãi đến lúc này khi nhìn thấy đằng sau đuôi xe của mình đã xuất hiện thêm một cái xe khác ở mức độ nhất định, mà người lái chiếc xe đó không ai khác chính là Thẩm Tệ Phẩm.
Cố Mộng Diệp vui mừng, vội tăng tốc xe thêm một chút đôi mắt màu nâu nhạt lâu lắm rồi mới có lại được chút ánh sáng, tìm được một chút niềm vui trên chiếc ghế lái này.
Đường cao tốc hôm nay vắng xe nên lái vô cùng thoải mái, Cố Mộng Diệp cũng chẳng ngại thả lỏng bản thân mà chìm đắm vào thế giới bị bỏ lại phía sau ô cửa xe.
Đây là hành động hắn thường làm nếu như không thể giả tỏa được áp lực, thường thì hắn sẽ lấy chiếc xe đua mình mua ra rồi lái một vòng trên đường cao tốc vào ban đêm, cảm nhận từng trận gió lạnh buốt cắt xé làn da, nhìn bóng đêm vô tận nuốt chửng chiếc xe cùng với hắn vào màn đêm, sẽ nhìn thấy những ánh đèn le lói ở cột điện bị tốc độ của chiếc xe chạy qua chỉ để lại một chút ánh sáng, như một vì sao băng lướt qua giữa màn đêm.
Khoảnh khắc đó là lúc hắn cảm thấy bản thân thật tự do, không lo không nghĩ cứ thế mà lái vô định không đích đến, vì hắn chẳng có nơi nào để đến cả, chẳng có chỗ nào chịu chứa chấp hắn.
Đi được một quãng Cố Mộng Diệp thấy phía trước có một cái hầm cao tốc, hắn đã tính hết cả đường đi rồi, trên con đường này chỉ có duy nhất một cái hầm dài này và cũng là cơ hội duy nhất cho hắn.
Chỉ là mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng lúc đối diện với nó lại đáng sợ vô cùng, nhưng mũi tên đã ra khỏi cung cũng chẳng thể rút lại được nữa.
Hít thở thật sâu lấy lại dũng khí, hắn cũng cảm thấy cái chết không đáng sợ như vậy.
Dù sao cũng đã chết một lần rồi, nhưng lần đó cái chết quá vô nghĩa.
Lần này cũng là đối diện với cái chết, nhưng lần này nó lại có ý nghĩa vô cùng.
Chỉ là!
Chỉ là!
Chỉ là!
Ước mơ của hắn cũng chỉ tới đây thôi, có lẽ là vô duyên với ước mơ được người người yêu thương, thật xin lỗi bản thân, thật xin lỗi!
Két.
Thẩm Tệ Phẩm đang lái theo sau đuôi xe của Thẩm Nhạc Thần, đột nhiên bị chiếc xe trước mặt làm cho kinh hãi, cái xe kia vậy mà lại quay đầu xe lái hết cỡ về phía xe của gã! Thẩm Tệ Phẩm kinh hãi hét lên.
"Mày điên rồi! Thẩm Nhạc Thần mày điên rồi có phải không?".
Gã chỉ có thể mặc bản thân gào thét như vậy, dù sao thì xe đang lái với