"...".
Thẩm Nhạc Thần mím môi, y quả thật chỉ dám nói bên miệng chứ không dám thật sự làm, dù sao cũng là người mình yêu y quả thật không nỡ.
Cố Mộng Diệp nằm trên giường vừa ăn vừa nói.
"Từ nay về sau tôi trả hết nợ cho anh rồi chúng ta mỗi người một ngã, cũng hứa với anh trên con đường anh đi từ nay về sau sẽ chẳng còn cái tên Cố Mộng Điệp nữa".
Thẩm Nhạc Thần.
"...".
Nhìn người nào đó chẳng có tý nào gọi là nghiêm túc khi nói ra lời này, còn đang ăn một miệng há cảo trong miệng vừa nhai vừa nói, y có chút mắc cười.
"Em đang nghiêm túc phải không?".
Cố Mộng Diệp gật gật đầu, hắn giận rồi cũng không thèm thích y nữa, hiện tại cả người đều đau mà cơn đau này là từ tên ác độc kia gây ra, nhặt được một mạng về lần này hắn sẽ không bao giờ thích y nữa.
"Ừ, tôi đang nghiêm túc đó, từ nay trở đi tôi mà còn thích anh nữa thì tôi là tên ngốc! Hứa độc đó!".
Thẩm Nhạc Thần mỉm cười, cảm thấy người nọ hẳn là không còn gì nghiêm trọng, vì thế y quay người rời đi, mà Cố Mộng Diệp bên kia còn đang tự đắc vì lên mặt được với sếp, lại thấy người nào đó không chút nể tình mà rời đi.
"...".
Thật luôn à, nói đi là đi vậy luôn hả!?
Được đi đi, anh mà quay lại tôi chém chết anh!
.
Ngày Cố Mộng Diệp xuất viện bầu trời khi ấy âm u vô cùng, cả Cố gia đến đón người về nhà, lần đầu tiên xuất viện có người đứng chờ mình là cảm giác như thế nào hiện tại hắn đã rõ, Cố gia ở thế giới này chào đón hắn vô cùng nhiệt tình, cũng chẳng ai hỏi những vấn đề gần đây xảy ra với hắn, cũng chẳng ai thắc mắc chuyện vì sao tính của hắn thay đổi.
Cố Mộng Diệp thật vui mà được mọi người xung quanh vây lấy, quan tâm chú ý, hết mẹ Tần Hà lo lắng hỏi han, đến cha Cố Cao Mục và anh trai Cố Tần Phong bên cạnh sẽ xách hành lý mang vào trong xe, chị họ Cố Sầm Ngôn sẽ đi bên cạnh mà đút cho hắn ăn.
Cố Độ Nhãn và Độ Trung Kiến nhìn một cảnh gia đình hòa thuận, còn hơn đi event ở những lễ hội lớn, nhưng mọi người ai cũng đều vô cùng vui vẻ khi con trai và em trai của họ đã chiến thắng cái chết, trở về bên họ, chỉ cần nhu vậy là đủ rồi.
Cố Mộng Diệp được đưa vào ngồi trong xe, cả nhà còn tri kỉ đến mức sợ hắn buồn mà bật tivi hoặc nhạc, điện thoại cho hắn, sợ hắn đói mà lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt ra cho hắn, lần đầu tiên được gia đình chăm chút cho từng li từng tí như vậy hắn cảm thấy thụ sủng nhược kinh vô cùng.
"Thẩm tổng, người đã đi rồi chúng ta cũng nên về thôi".
Thư ký bên cạnh đứng đằng sau Thẩm Nhạc Thần nhắc nhở người đàn ông trước mặt, chiếc xe của Cố gia đã rời đi từ lâu nhưng ông chủ của mình vẫn cứ đứng dõi nhìn theo, tuy vô cùng thắc mắc Thẩm tổng đến sớm như vậy nhưng lại chỉ đứng ngoài cổng bệnh viện ở phía xa nhìn người khác, nhưng với cương vị là một thư ký đã đi theo sếp nhiều năm, chuyện của sếp người ngoài như mình vẫn là