Vì chuyện này xảy ra mà Cố Mộng Diệp không được đạo diễn và mọi người trong đoàn cho đóng những cảnh hành động trên không trung, chỉ có thể tìm người đóng thế quay cảnh trên không, vì sao hả, vì tiểu thiếu gia Cố gia chính là châu báu nhất thành phố đó, nếu hắn xảy ra mệnh hệ gì bọn họ có mười cái mạng cũng chẳng trả nổi ah!
Gần được nửa năm đoàn cuối cùng cũng đóng máy, để khích lệ mọi người và chúc mừng nên đạo diễn đã bỏ tiền túi ra mà khao cả đoàn một bữa ăn tối, nhậu nhẹt một bữa.
Cố Mộng Diệp đương nhiên đi theo góp vui, chỉ là vị cô hồn nào đó - Thẩm Nhạc Thần vậy mà cũng có mặt tại bữa tiệc đó!
Vì thế mà cả bữa tiệc khiến Cố Mộng Diệp ăn chẳng ngon một chút nào, bia uống vào miệng cũng chẳng ngon nữa, mà người nào đó luôn đưa mắt nhìn dõi theo mọi nhất cử nhất động của hắn, y hình như còn biết hắn ăn không ngon nhưng vẫn giả vờ như chẳng biết gì, bình tĩnh nhân ly rượu này đến ly rượu kia của người khác kính đến.
Cố Mộng Diệp khó chịu nhìn y được người này đến người khác kính rượu mà cay mắt vô cùng, chỉ vài tiếng sau Thẩm Nhạc Thần chính thức say rượu, nhiều người còn thầm nói nhỏ bảo.
"Tủ lượng của kim chủ có phải ít quá rồi không?".
Cố Mộng Diệp bên cạnh âm thầm phỉ nhổ, còn chẳng phải do mấy người kính này kính kia sao? Có ngon thì uống hơn chục chai bìa xem, xem có say không mà gáy sớm thế!
Đạo diễn thấy kim chủ đã say đang không biết nên làm như thế nào, thì một nữ diễn viên đảm nhận vai nữ chính đứng lên bảo để cô cho người gọi xe đưa kim chủ về.
Mọi người ồ lên, sau đó là liên tục những nữ nhân khác trong đoàn đòi đưa kim chủ về, người này hơn người kia còn bảo bản thân cũng mệt nên xin phép về, rồi còn bảo cũng có chuyện muốn nói với kim chủ, có người còn mặt dày hơn mà nói muốn theo đuổi kim chủ, kim chủ và cô đang quen nhau.
Cố Mộng Diệp nghe hết nổi vì thế đứng lên mạnh bạo đỡ Thẩm Nhạc Thần lên, để ta y khoác lên vai của mình, rồi lạnh nhạt bảo.
"Tôi biết nhà của kim chủ".
Một câu này nói ra khiến cả căn phòng đồng loạt ồ lên, mà mặt mấy người phụ nữ kia toàn là sự kinh ngạc, phải biết lời này nói ra có bao nhiêu là thông tin cũng bao nhiêu là bí mật.
Cố Mộng Diệp dìu Thẩm Nhạc Thần rời đi, đến bãi đậu xe hắn liền không chút kiêng dè mà đặt người vào xe của mình, cau mày nhìn người trước mắt.
Thẩm Nhạc Thần bị kéo ra bên ngoài bị gió lạnh thổi cho tỉnh hơn đôi chút, vừa mở mắt ra đã thấy Cố Mộng Diệp trước mặt, khiến y vô cùng cao hứng, chẳng kiêng nể gì mà bưng mặt người kia lên kéo hắn lại gần hôn một chút.
Cố Mộng Diệp cũng để mặc cho y hôn lấy hôn để lên mặt mình, sau đó mới kéo mặt của y ra ngăn lại những nụ hôn không có chút xíu nào gọi là theo quy luật kia, lạnh mặt chọt chọt mặt Thẩm Nhạc Thần, cũng chẳng ngại mà leo lên thẳng đùi của y ngồi xuống, nghiêm túc chất vấn vấn đề mà bản thân đã đặt trong lòng từ lâu.
"Anh nói thật cho em biết, ngày đó vì sao biết chiếc xe mất phanh mà vẫn để em ngồi vào, vậy mà giờ lại quay đầu theo đuổi em, anh cũng mặt dày quá rồi".
"Mới không có, lần đó chẳng phải em đã cùng Thẩm Tệ Phầm ủ mưu hại anh sao? Anh đã nhân nhượng không tố cáo em cho cảnh sát đã là thương em lắm rồi đó, chí ít cũng phải cho anh trả thù chứ".
Thẩm Nhạc Thần bị chọt chọt mặt có hơi khó chịu, vội cầm lấy tay của Cố Mộng Diệp đặt lên môi hôn xuống, đầy bất bình mà nói lại.
"Anh trả thù bằng cách cho em ngồi vào chiếc xe mất phanh, nhờ anh mà em mới có cơ hội đi một vòng tham quan quỷ môn quan đó!".
Cố Mộng Diệp nghe vậy không tin, còn tức giận vì Thẩm Nhạc Thần tới bây giờ còn dám biện hộ, rút tay