Tiêu Hỷ Nhi gần đây càng ngày càng thấy bản thân hơi là lạ, rõ ràng lúc trước đối mặt với sự vô sỉ của Tiêu Á Ký, ngoài tức giận chỉ có tức giận, nhưng gần đây, không biết vì sao, dù bị chọc đến rối tinh rối mù, cô không chỉ tức giận còn có đỏ mặt.
Đúng, chính là đỏ mặt.
Tiêu Hỷ Nhi cảm thấy bản thân mình quá biến thái rồi thì phải? Hay là cuồng ngược?, cô bất đắc dĩ xoa trán, cánh tay đã nổi lên vài tầng da gà.
Vì sự rối loạn này, cô càng ra sức tránh né Tiêu Á Ký, chung đụng thì ra sức làm lơ, cúi đầu không nhìn mặt Tiêu Á Ký, tránh được thì sẽ không dại gì xuất hiện.
Hôm nay, khi kết thúc cuộc hẹn từ bên ngoài với Mạn Giai khuynh trở về, cô liền nhận được điện thoại của Ác ma, như thường lệ, tựa đề là bảo cô đem cơm trưa đến công ty, còn nhấn mạnh là phải do cô đích thân mang đến.
Tiêu Hỷ Nhi ngờ nghệch một lúc, dạo này Tiêu Á Ký buổi trưa không có tiền ăn cơm à?, hay là nhớ thương cảm giác gia đình đến phát khóc?.
Có lần, Tiêu Hỷ Nhi vốn mặc kệ yêu cầu Tiêu Á Ký, buổi tối hôm đó, Tiêu Á Ký trở về nhà với bộ dáng tiều tụy, đáng vẻ yếu đuối xém chút ngất xỉu ngay tại bệ thay giầy làm cô giật nảy mình, ba mẹ Tiêu gấp rút vội vàng phụ giúp đỡ Tiêu Á Ký vào nhà, nhanh chóng gọi bác sĩ gia đình đến khám bệnh.
Bác sĩ gia đình nhà họ Tiêu nay cũng đã ngoài 40, ông kiểm tra một lúc, kết quả nguyên nhân vì quá đói và làm việc quá sức nên suy nhược thể lực, ba mẹ lúc đầu cứ sợ hãi Tiêu Á Ký bị bệnh gì, khi nghe xong mới thở ra, quay sang đau lòng trách cứ Tiêu Á Ký không ăn uống này nọ, Tiêu Á Ký chỉ bảo là vì công việc quá nhiều, quên ăn uống nên mới xảy ra vấn đề này, nói đến đây, ai cũng không trách được mà chỉ có đau lòng, rồi nhanh chóng đẩy anh nằm xuống, gọi người giúp việc mang thức ăn lên.
Tiêu Hỷ Nhi vẫn im lặng kế bên, chứng kiến mọi thứ, nhìn dáng vẻ vô lực của Tiêu Á Ký, trong lòng dâng trào cảm giác tự trách, nếu lúc trưa cô mang cơm đến, thì sẽ không có khả năng này...
Tiêu Hỷ Nhi ăn năn hối lỗi không dám nhìn Tiêu Á Ký, suốt dọc đường toàn cúi đầu âm thầm trở về phòng, biểu hiện đó làm sao tránh khỏi ánh mắt của Tiêu Á Ký, thấy cô vội vàng trốn chạy, anh khẽ vân vê khóe môi, tiểu manh không nghe lời, cũng cần có một chút trừng trị chứ, Tiêu Á Ký âm thầm cười trong lòng, kế hoạch thành công.
Vài ngay sau đó, cô ăn năn nên yêu cầu gì của Tiêu Á Ký đều thuận theo, Tiêu Á Ký cũng dựa vào đó mà được nước lấn tới, ban đêm với lý do mắc di chứng hôm trước, giả vờ vô lực mà chui vào trong chăn của cô, Tiêu Hỷ Nhi định nhường giường cho anh, nhưng Tiêu Á Ký lại lấy lý do sức khỏe yếu, không có người sưởi ấm ban đêm sẽ rất lạnh, cô nghe như thế thì đề nghị bật điều hòa, lần này, Tiêu Á Ký đột nhiên buồn bã, vén chăn giả vờ trở về phòng, trưng ra bộ mặt tủi thân nói:" thôi đi, dù sao anh có chết cũng không liên quan đến em ".
Nói xong còn cố ý ôm ngực ho vài cái.
Tiêu Hỷ Nhi bị mềm lòng, tuy cũng rất khó xử, cảm thấy không thõa đáng nhưng lại nghĩ chuyện này do bản thân tạo nên, vì vậy cũng không kháng cự, cô nghĩ, dù có ác ma cũng là anh của cô, cũng chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, ngủ chung một bữa chắc cũng sẽ không có vấn đề gì.
Tiêu Hỷ Nhi hơi lưỡng lự nhưng cũng nhanh chóng kéo Tiêu Á Ký lại, Tiêu Á Ký cũng biết mình đạt được mục đích rồi.
Ngủ chung thì ngủ chung, nhưng với điều kiện là phải cách xa nhau một cánh tay, giường cô rất rộng, khoảng cách một cánh tay thì nằm vẫn rất thoải mái.
Tiêu Hỷ Nhi nhìn Tiêu Á Ký nghiêm túc nằm cách xa ở bên kia, cô nghĩ mình sẽ bị mất ngủ, nhưng mà ngược lại, cô vừa nằm xuống đã lim dim ngủ mất, còn ngủ đặc biệt ngon.
Lúc này, Tiêu Á Ký bên cạnh mới mở mắt, mon men ôm cô dịch sát vào ngực mình, Tiêu Hỷ Nhi vừa cảm nhận được nguồn nhiệt liền vô thức trở mình ôm chặt nguồn nhiệt đó.
Tiêu Á Ký được ôm, nhịp tim liền nhảy bang bang, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cô cứ liên tục phả lên cổ mình, anh liền cứng đờ.
Anh ôm đầu cô dịch sang một bên, không nhịn được tìm môi cô mà nhẹ nhàng khẽ liếm, Tiêu Á Ký sợ ngày mai sẽ in dấu nên chỉ kìm nén liếm nhẹ, dùng đầu lưỡi khẽ tách môi cô ra mà vói vào.
Vài phút sau, Tiêu Á Ký mới dứt ra, vẫn chưa thõa mãn đủ, luyến tiếc ôm đầu cô lại dựa vào ngực mình, ôm chặt cô.
Không vội, phải kiên nhẫn, đây là câu Tiêu Á Ký tự nói với bản thân.
Sáng hôm đó, bởi vì có tiết học mỹ thuật buổi sáng nên Tiêu Hỷ Nhi dậy rất sớm, mơ màng thấy bản thân nằm trong lòng Tiêu Á Ký thì vô cùng hoảng sợ nhảy xuống giường, Động tác quá lớn làm Tiêu Á Ký cũng tỉnh theo, hai người im lặng nhìn nhau.
Trong tình thế lúng túng Tiêu Hỷ Nhi còn đang lưỡng lự không biết phải dùng ngữ điệu gì để đối mặt thì Tiêu Á Ký đã ngồi dậy, vẻ mặt như không có gì xảy ra mà về phòng của mình.
Ngày hôm sau cũng không có gì khác thường, mọi chuyện như chưa có gì xảy ra, vẫn như trước đây, đối với cô, lúc trêu chọc vẫn ra sức trêu chọc làm cô ăn ngủ không ngon, Tiêu Hỷ Nhi cũng vì tức giận mà quên luôn chuyện này.
Tuy rất muốn đánh Tiêu Á Ký, nhưng mỗi lần Tiêu Á Ký yêu cầu, rút kinh nghiệm lần trước, cô đều đúng giờ đưa cơm.
Trùng hợp, xế chiều nay cô có tiết học mỹ thuật, vừa vặn có thể đem cơm trưa đến công ty một thể.
Thi đậu Đại Học, khác với Mạn Giai khuynh lựa chọn nghỉ ngơi ở nhà, cô lựa chọn nghành Mỹ Nghệ, thuận lợi tiến thẳng vào Đại Học Tân Vinh, tuy là hào môn thế gia nhưng Tiêu gia không hề ép buộc cô phải học này học nọ tương lai tiếp quản công ty, ba mẹ Tiêu cho phép cô làm những gì mình thích.
Việc này, nếu nói rõ cũng nhờ có Tiêu Á Ký, lúc đầu học Mỹ Thuật, ba mẹ Tiêu cũng có chút ngần ngại lo lắng cho cô, nhưng vừa vặn Tiêu Á Ký xuất hiện, trấn an ba mẹ Tiêu, họ dần an tâm hơn.
Tiêu Hỷ Nhi còn nhớ lúc đó cô trốn trong một góc nhỏ lén ngóng chuyện, cô không nghe ba mẹ Tiêu nói gì, chỉ nghe rõ Tiêu Á Ký đã dõng dạc nói trước mặt Tiêu gia rằng:" Tiêu Thị con vẫn đủ sức ghánh vác, con chỉ mong hai ngài đừng ép buộc Hỷ Nhi làm điều mình không thích, em ấy chỉ thích hợp với cuộc sống vô lo vô nghĩ, chốn thương trường dối trên lừa dưới này không thích hợp