Lúc này Cao Thụy Duy mới từ hình tượng nghiêm túc khám bệnh thành dáng vẻ tùy ý mà ngồi xuống bên cạnh Tiêu Á Ký.
" thật khâm phục cậu, sốt đến 39 độ, một chút nữa thôi cậu sẽ được ăn món bò bít tết chín 7 phần rồi" .
Cao Thụy Duy cái gì cũng xuất sắc, đến cả trình độ độc miệng cũng được khen là nhất không ai dám nhì.
Tiêu Á Ký nghe bạn tốt mỉa mai cũng không phản bác, chuyện này đều do anh quá sơ suất, người của mình dưới mí mắt của mình còn xảy ra chuyện, anh thật đáng trách.
" chuyện này sẽ không có lần sau".
Cao Thụy Duy gác chân gật đầu như đồng ý.
" còn có lần sau tớ sẽ cho thịt chín hẳn 10 phần luôn, em ấy dính phải cậu đã là đen đủi, nay cậu còn nuôi người ta đến hung người".
Cao Thụy Duy sao lại không biết bạn tốt của mình nhắm trúng ai chứ, sẵn dịp móc mỉa đối phương một chút cũng không tồi.
Ba của Cao Thụy Duy là bác sĩ gia đình của Tiêu gia, hai nhà có hai đứa nhỏ tuổi ngang nhau, vì thế lúc nhỏ thường đưa Cao Thụy Duy đến Tiêu gia, lâu rồi chơi với nhau thành thân đến bây giờ, đến nay ba của Cao Thụy Duy đã nghỉ hưu, bây giờ đến Cao Thụy Duy đảm nhận chức vụ của ông già nhà.
Tiêu Á Ký biết cái miệng của Cao Thụy Duy là như thế, cũng biết mình đuối lý nên không cò kè gì, chỉ.... một... lòng... muốn... tiễn... khách.
" cửa chính phía tay phải, không tiễn, tớ còn phải đi chăm sóc người bệnh, hôm nào rãnh rỗi gặp nhau làm vài ly đi".
Cao Thụy Duy bĩa môi:" lợi dụng xong lại đuổi người", bất quá nghe câu sau liền gật