Dục Ưu Hành gần đây bắt tay vào làm nội trợ, Mạn Giai Khuynh bước vào phòng bếp, nhìn thấy vị nào đó đang đeo tạp dề, kế bên là sách dạy nấu ăn dinh dưỡng cho bà bầu, trên thớt có một phần cà rốt đang cắt nửa chừng.
Dục Ưu Hành cũng biết chút nấu ăn, nhưng không thành thạo, cô thấy Dục Ưu Hành hơi khó khăn với cách chế biến mấy món này, vả lại, mấy ngày hôm nay cô đã ngán tới cổ rồi, thức ăn dù ngon tới đâu mà ngày nào cũng ăn thì giác quan sẽ chịu không nổi mà bãi công mất.
" hôm nay để em nấu đi ".
Mạn Giai Khuynh bước vào.
Dục Ưu Hành thấy cô vào thì nhìn cô 3 giây, sau đó lia đến tủ lạnh lấy túi ô mai sấy nhét vào tay cô, dỗ dành cô như trẻ nhỏ.
" ngoan, nghe lời, ra ngoài chơi đi".
Rồi quay lại tiếp tục cắt hành tây.
Mạn Giai Khuynh: \( \-\-\_\-\-!! \)
Cô không muốn ra ngoài, đơn giản là cô không muốn ăn nó, cô muốn nấu món ăn mà bình thường cô hay ăn cơ.
Dằn cô một hồi, cuối cùng cô cũng ảo não ôm túi hoa quả sấy ra khỏi nhà bếp, cô đấu không lại vị nào đó.
Ba Mạn biết cô có thai, lúc nào có thức ăn ngon hay đồ bổ đều sai người đem qua, Mạn Giai Khuynh càng ngày càng vui vẻ, trừ những món ăn dinh dưỡng, Cô vô cùng cảm thấy hạnh phúc.
Ông nghĩ nghĩ bảo hai người, nếu không tiện chăm sóc cô thì có thể dọn về Mạn gia ở, có nhiều người chăm sóc hơn, nhưng Dục Ưu Hành lại bảo anh chăm sóc cô vẫn rất tốt, khi nào gần đến tháng sắp sinh, anh sẽ dọn về nhờ mọi người phụ giúp, lúc đó bụng cô lớn, đi lại rất khó khăn, càng thêm nguy hiểm.
Có lúc cô ăn vào lại ói ra, Dục Ưu Hành ngồi bên cạnh lo lắng, nhưng chuyên gia dinh dưỡng đã nói, cô phải ăn đầy đủ dinh dưỡng, cô không thể không ăn, vì thế ói ra, lại phải ăn rồi lại ói ra, như thể tra tấn.
Mạn Giai Khuynh đặc biệt thích ngủ, nhiều lúc đang ăn bỗng nhiên mơ màng rồi ngủ lúc nào cũng không hay, Dục Ưu Hành đi ra, thấy cô ngủ thì ôm cô vào phòng.
Có lúc đến cả đi tolet cô cũng ngủ được, Dục Ưu Hành lại bước vào ôm cô ra.
Tiêu Hỷ Nhi biết được cô có thai thì cười rất hắc ám, rồi liên tục chúc mừng.
Mạn Giai Khuynh cười:" sau này cho cậu làm mẹ nuôi, phong bì nhớ dày một chút nha".
Bên này Tiêu Hỷ Nhi huýt nhẹ vào đùi Tiêu Á Ký một cái:" em sắp làm mẹ nuôi, nhớ cho em phong bì dày dày vào".
Tiêu Á Ký xoa chân cô:" anh cho em 3 cái, nhưng mà...."
Tiêu ác ma nhích lại gần thủ thỉ:"nếu em sinh con cho anh, anh cho em hết gia tài của anh... được chứ... hửm?".
Tiêu Hỷ Nhi:"...."
" anh nằm mơ đi ".
Cô lườm anh rồi quay lại nói chuyện với Mạn Giai Khuynh, không thèm nhìn Tiêu Á Ký.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mạn Giai Khuynh đều ở nhà dưỡng thai, một hôm nghe được một tin, mẹ của Mạc Tùy Tuyết về nước rồi.
Khi cô trở lại Mạn gia, trong nhà đang có khách đến rất náo nhiệt, cô không vào cũng biết là ai đến.
Người bên trong là một người phụ nữ có tuổi nhưng lại chăm sóc da rất chu đáo nên vẫn còn khá trẻ, một người đàn ông có vẻ hiền hậu và một cô nhóc tầm 15 tuổi.
Người phụ nữ đó là mẹ của Mạc Tùy Tuyết, là dì của cô, Mạn Đĩnh Chi, người đàn ông là cha Dượng, và em gái họ của cô.
Mạn Dĩnh Chi nói cười vui vẻ với ba Mạn, thấy cô vào thì ngạc nhiên rồi quay sang hỏi ba Mạn.
" anh hai, đây có phải là Khuynh Nhi không?".
Ba Mạn gật đầu.
" hóa ra đã lớn như thế rồi à, lúc em đi, con bé chỉ có hai tuổi, đến đây, cho dì ôm một cái ".
Bà cười hiền lành.
Mạn Giai Khuynh vui vẻ bước đến:" cháu chào mọi người, dì vẫn trẻ đẹp như xưa làm cháu vô cùng ghen tị".
Kiếp trước bà cũng trở về, tuy nhiên lúc đó Mạn Giai Khuynh đang ở công ty với Trương Vĩnh nên không về để gặp mặt.
" con bé này thật dẻo miệng ".
Tuy biết cô nói dối nhưng bà vẫn rất vui vẻ, lúc này mới nhìn ra phía sau cô, bà nhìn Dục Ưu Hành thắc mắc:" đây là...?".
Dục Ưu Hành nhanh chân chào mọi người, cô liền kéo anh tới giới thiệu:" đây là chồng con, Dục Ưu Hành ạ ".
Bà nhìn Dục Ưu Hành, lại mừng rỡ:" tốt, tốt, tìm được người đàn ông rất tốt ".
Bà cũng giới thiệu chồng và con gái của mình.
" anh hai, Tùy Tuyết nó....?".
Sắc mặt ba Mạn khẽ cứng, ông nhìn em gái của mình thở dài lắc đầu.
Mạn Dĩnh Chi vẻ mặt mất mác, chồng bà ngồi kế bên khẽ ôm vai bà xoa nhẹ, cô thì lại nhìn Dục Ưu Hành, hai người nhìn nhau cũng không thể nói được cái gì cả.
Mạn Dĩnh Chi như lâm vào trầm tư:" Tùy Tuyết nó....cũng do em, nếu lúc trước em không giao nó cho Mạc gia thì có lẽ bây giờ nó cũng không như thế này, lúc nó còn nhỏ, em có đến Mạc gia gặp nó, người nhà Mạc gia lại không cho em gặp, em cũng biết mình có lỗi, em mới không thể làm gì mà lựa chọn trở về...nhưng mà Mạc gia rất quá đáng, em tình cờ nghe được Mạc Nãi Nãi đã không để em gặp con bé mà còn sau lưng em nói với nó là em