Dục Ưu Hành phối hợp với cảnh sát truy tìm chiếc xe kia, lòng anh nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Ba Mạn và ba mẹ Đông Túy Mê cũng đến.
Anh chạy đến mọi nơi, nhưng đều không phải là cô, anh lại chạy sang nơi khác.
Khóe mắt anh đỏ hoe, hít hít mũi.
Cảnh sát cắm chốt kiểm tra trên đường, truy tìm hơn một giờ đồng hồ, lúc này cảnh sát đến thông báo đã phát hiện chiếc xe khả nghi, chiếc xe đó vừa thấy cảnh sát đã quay đầu bỏ chạy hướng khác, Dục Ưu Hành nhanh chóng thu hồi cảm xúc, theo cảnh sát.
Tất cả đường đi đã bị cảnh sát cắm chốt kiểm tra chặn lại, muốn thoát ra rất khó, nhưng mà chiếc xe đó vẫn cứng đầu không chịu dừng lại, cảnh sát vẫn truy đuổi ở phía sau, biết được trên xe có con tin là phụ nữ có thai, cảnh sát cũng không dám manh động.
Lợi dụng sơ hở, cảnh sát bắn nổ lốp xe phía trước, xe quay hai vòng mới chịu đâm vào tường dừng lại.
Tim Dục Ưu Hành thót lên khi thấy xe quay vòng, lo lắng muốn chết.
Nhưng do trong khi bắn nổ lốp, xe mất khống chế quay nhiều lần, lực ma sát giảm đi rất nhiều, đâm vào tường cũng không mạnh.
Cảnh sát bao vây chiếc xe, lúc này hai tên trong xe mới bước ra đầu thú, bị cảnh sát còng tay dẫn đi.
Dục Ưu Hành mở cửa xe, bế Mạn Giai Khuynh đang hôn mê chạy thẳng đến bệnh viện.
Còn Đông Túy Mê thì giao lại cho ba mẹ cô nhóc.
Mạn Dĩnh Chi rưng rưng, thất vọng đối với